Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1443: Linh Quan đại hòa thượng

"Vô tự kinh mới là trí tuệ cao nhất..." Huyền Từ nói: "Lục Tổ Huệ Năng kia còn không biết chữ, có chữ với không chữ thì có gì khác biệt... Vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng..."

"Được rồi, ta hiểu rồi!"

Thấy Huyền Từ muốn thao thao bất tuyệt, Vương Viễn nhanh chóng cắt lời.

Vương Viễn phát hiện, Hư Trúc kia thèm đòn như vậy không phải là không có nguyên nhân, cái bộ dạng dài dòng lắm điều đó, cực kỳ giống lão hòa thượng Huyền Từ.

Không đợi Huyền Từ tiếp tục lừa dối, Vương Viễn nhét kinh Kim Cương vào trong lòng, đi thẳng ra hậu viện Thiếu Lâm tự.

Lúc này, Thiếu Lâm tự đang trong thời buổi rối loạn, tăng nhân Thiếu Lâm tự đều đi xuống chân núi canh phòng, cho nên hậu viện Thiếu Lâm tự cũng quạnh hiu hơn nhiều.

Vương Viễn thường xuyên tới tản bộ ở hậu viện, nên không cần hỏa công đầu đà dẫn đường, cũng ngựa quen đường cũ đi tới chỗ ở của lão hòa thượng Linh Quan.

Lúc này, cửa phòng Linh Quan đại sư đóng chặt, cách thật xa Vương Viễn vẫn có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm.

Vương Viễn đi tới trước cửa, vừa muốn gõ cửa.

"Két...!"

Tiếng cửa mở vang lên, bên trong thiền phòng truyền ra một giọng nói: "Là Ngộ Si à, vào đi!"

"???"

Nghe thấy giọng nói bên trong thiện phòng... Vương Viễn kinh hãi không thôi.

Bản thân đứng ở xa ngoài cửa, còn chưa gõ, vì sao người trong phòng lại biết là có người tới? Càng khiến người ta cảm thấy kỳ dị là, người trong nhà lại biết hắn là ai... Đây là năng lực cảm giác cỡ nào?

Khiến Vương Viễn cảm thấy khó hiểu là, giọng nói này có chút quen tai, nhưng giọng điệu lại cực kỳ xa lạ. Người ngồi trong phòng rốt cuộc là ai?

Vương Viễn càng nghĩ càng sợ, dâng lên toàn bộ đề phòng, trong lòng đầy nghi hoặc đi vào trong thiện phòng.

Bước vào thiền phòng, Vương Viễn càng thêm nghi ngờ.

Gian thiền phòng này chắc chắn là nơi ở của Linh Quan hòa thượng. Sau khi lão hòa thượng này điên điên khùng khùng, thì các hòa thượng hỏa công đều khinh thường lão, ngoại trừ cho lão một ngụm cơm để không chết đói ra, thì có rất ít người để ý tới lão.

Cho nên gian phòng của lão hòa thượng Linh Quan xưa này đều lôi tha lôi thôi.

Mà lúc này, gian thiền phòng này không chỉ sạch bong, không nhiễm một hạt bụi, mà còn được xông hương, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Vương Viễn đi vào bên trong, chỉ thấy một tăng nhân trung niên đang nhắm mắt ngồi thiền trên giường.

Tăng nhân trung niên này cũng có râu dài giống Linh Quan, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, bay bay tiên phong đạo cốt. Lúc này tư thế lão ngồi xuống lại là tư thế ngũ khí triều nguyên của đạo môn.

Tình cảnh vô cùng quỷ dị.

Một tăng nhân trung niên xa lạ, chiếm thiền phòng của hòa thượng Linh Quan, còn ngồi đó tu luyện đạo pháp... Nhưng bộ dạng lại như rất quen Vương Viễn.

Thật sự khiến người ta khó hiểu.

"Ngồi!"

Sau khi Vương Viễn đi vào buồng trong, tăng nhân mở mắt, chỉ chỉ bồ đoàn bên cạnh Vương Viễn.

Vương Viễn khoanh chân ngồi xuống, sau đó khó hiểu hỏi: "Các hạ là ai? Vì sao không thấy Linh Quan đại sư?"

"Ha ha ha!"

Nghe được vấn đề của Vương Viễn, tăng nhân trung niên cười ha ha nói: "Tiểu Ngộ Si, lão nạp đang an vị ngay trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không nhận ra sao?"

"Hả???"

Vương Viễn lập tức ngây người, sửng sốt phải mất mười giây, sau đó mới lẩm bẩm: "Không thể nào? Ngươi là Linh Quan đại sư? Đùa cái gì vậy?"

Linh Quan hòa thượng là một người rất có cá tính, tuy Vương Viễn chỉ gặp qua lão, nhưng lại có ấn tượng cực kỳ khắc sâu.

Lão hòa thượng đó vừa béo vừa lôi thôi, râu lộn xộn, nếu không phải người ở Thiếu Lâm, Vương Viễn còn có thể coi lão thành trưởng lão Cái Bang... Mà nói thật, cho dù là Cái Bang thì trưởng lão Tịnh Y phái còn sạch sẽ hơn lão nhiều.

Còn người trước mắt đây, không thể nói rõ là gầy hay béo, nhưng dáng người lại vô cùng cân xứng, khuôn mặt sạch sẽ, trên người có một cỗ tiên khí, khiến người ta không tự chủ được một sinh lòng kính ý.

Càng kỳ quái hơn là, lão hòa thượng Linh Quan chỉ là một kẻ ngốc, ngày thường nói chuyện còn không lưu loát. Còn trong lời nói của tăng nhân trước mặt đây lại lộ ra sự trí tuệ. Nói lão là Linh Quan, Vương Viễn tình nguyện nghĩ bản thân là Bôi Mạc Đình.

"Đúng vậy! Lão nạp chính là Linh Quan!" Linh Quan thản nhiên cười nói: "Ban đầu ta đần độn, không hiểu biết gì, trong lúc vô tình lại tập được võ học tối cao là Dịch Cân Kinh. Sau đó, ngươi lại đưa ta một bản Tẩy Tủy Kinh, giúp ta dịch kinh phạt tủy, thanh trừ trọc khí trong cơ thể. Tiếp đó, ngươi lại đưa ta một bản Hoàng Đình Kinh, nên hiện giờ ta mới có thể mở ra trí tuệ, lĩnh ngộ đại đạo... Lão nạp có thể có tu vi như thế, ít nhiều cũng nhờ Ngộ Si ngươi đó!"

"Ta..."

Lúc này Vương Viễn cũng không biết mình nên nói cái gì nữa rồi, chỉ đành xua tay nói: "Đâu có, đâu có! Đó đều là tạo hóa của Linh Quan đại sư ngài."

Vương Viễn quả thực không hề khiêm tốn.

Hắn vốn chỉ muốn lừa lấy Dịch Cân Kinh trong tay Linh Quan mà thôi, ai ngờ bản thân lại phải tìm tới lão đổi kinh thư nhiều lần đến vậy. Kết quả trong lúc vô tình lại bồi dưỡng ra được một nhân tài như thế.

Đó đều là mệnh.

Trên thế giới có bao nhiêu con người, cực nhọc chăm chỉ khổ luyện, chỉ để có thể tham ngộ đại đạo vô thượng một lần. Nhưng lại có những người mệnh vô cùng tốt, ngã một cái ra một bản bí tịch, chui vào địa đạo cũng ra một bản tuyệt học, đi tới chỗ nào cũng có các cô nương theo đuổi không nói, còn có người vào hầm băng ngủ với một cô nương liền có một thân nội lực, ngươi mẹ nó đi đâu cãi lý chứ?

Có một vài tên ngu có vận khí như thế, khiến cho người ta cảm thán, thế đạo bất công.

Lão hòa thượng Linh Quan có cơ duyên như thế, cũng là vận mệnh của lão.

Đây đều là mệnh, không thể cưỡng cầu...

"Ha ha ha!"

Linh Quan mỉm cười, cũng không vạch trần Vương Viễn, mà thản nhiên hỏi: "Thiếu Lâm đang trong thời buổi rối loạn, Ngộ Si ngươi chính là đệ tử thân truyền của phương trượng, vì sao lại còn tới hậu viện đây tản bộ. Tìm lão nạp có chuyện gì?"

"Chuyện này..."

Vương Viễn rối rắm một chút rồi nói: "Vì kinh thư mà đến."

Lúc này, Linh Quan đã có tu vi cao tới mức Vương Viễn không thể nhìn thấu, có lẽ phải cùng cấp với Trương Tam Phong. Loại nhân vật thế này, cho dù không học chiêu thức, cũng không phải người có thể chọc, nên Vương Viễn vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

"Thì ra là vì Hoàng Đình Kinh."

Linh Quan cũng thoải mái, cười nói: "Quyển sách này ta đã xem xong hết rồi, hơn nữa lại là đồ ngươi tặng cho ta, trả lại cho ngươi cũng không sao cả."

Bạn cần đăng nhập để bình luận