Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 994: Tờ giấy của Cẩu Tạp Chủng

“Hưm…”

Vương Viễn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Đã tới tận đây rồi, ngươi còn muốn quay về Hoa Sơn hả?”

“Thì… Ta sợ trên đảo có cạm bẫy!” Bạch Hạc Lưỡng Sí thận trọng đáp.

“Có thế nào cũng không liên quan đến chúng ta!” Vương Viễn khoát tay nói: “Chúng ta đến làm nhiệm vụ chứ không phải đánh BOSS. Chẳng lẽ lệnh bài của ngươi là giả?”

“Làm gì có chuyện đó!” Bạch Hạc Lưỡng Sí ngạo nghễ nói: “Với tu vi của ta chẳng lẽ không lấy được lệnh bài hả?”

“Vậy không phải là xong rồi à? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?” Vương Viễn học giọng điệu của Huyền Từ, cười nói: “Cầu giàu sang trong nguy hiểm.”

Bạch Hạc Lưỡng Sí và Vương Viễn không ra tay, sẽ chẳng có ai chủ động đứng ra làm chim đầu đàn cả, đảo Hiệp Khách lại không cho hoàn vé nên mọi người không thể làm gì khác hơn là lên thuyền.

Ngoại trừ người bị giết đầu tiên thì sau đó không xuất hiện thêm thành phần nào đục nước béo cò nữa.

Dầu gì người chơi phổ thông đều nghe qua tiếng xấu của đảo Hiệp Khách từ chỗ sư tôn, trốn còn không kịp chứ nói chi là chủ động đi uống cháo, người chơi đục nước béo cò kia quá nửa thuộc đảng nguyên tác.

Giữa biển người chơi rộng lớn, người đọc qua nguyên tác chung quy chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.

Sau khi mọi người lên hết, thuyền bắt đầu rời khỏi bờ biển, mũi thuyền chuyển hướng, cánh buồm vàng ươm bật tung, con thuyền xuôi theo gió bắc, chầm chậm tiến về hướng nam.

Làng chài Nam Hải càng lúc càng khuất bóng.

Đám người chơi trên thuyền đến giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.

Trên đất liền, mọi người không đánh lại được còn có thể chạy, nhưng ở trên biển mà đánh không lại thì đã không phải là vấn đề có thể chạy hay không rồi.

Cứ cho là mọi người có thể giết được Trương Tam và Lý Tứ rồi thì cũng chẳng biết hiện tại mình đang ở đâu, mắc kẹt giữa vùng biển mênh mông vô tận này còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

Nếu chết rồi mà quay về được đất liền thì tốt, lỡ như sống lại trên một hòn đảo nào đó gần đây thì chẳng khác nào bị giam cầm tù túng, hoàn toàn vô dụng...

Chẳng nhẽ hệ thống cố tình tạo ra nhiệm vụ này để cưỡng chế cướp đi cao thủ hàng đầu của các môn phái lớn? Công ty Long Đằng mà làm vậy thì mất mặt quá.

Dọc theo đường đi, mọi người bàn luận sôi nổi, suy đoán lung tung.

Trương Tam và Lý Tứ nghe đủ loại suy diễn của người chơi nhưng không hề phản ứng lại, chỉ đi thẳng tới trước mặt Vương Viễn.

Trương Tam ôm quyền nói với hăn: “Các hạ có phải là thiên hạ đệ nhất Hoa Sơn Luận Kiếm, đại hiệp thành Tương Dương, đại sư huynh của Thiếu Lâm tự, đệ tử thủ tịch Ngưu Đại Xuân sư phụ không?”

“Đúng vậy, chính là ta!” Vương Viễn gật đầu đáp.

Trương Tam ra tay mặc dù tàn bạo nhưng cư xử lại rất phải phép, chu toàn mọi mặt, miệng luôn nở nụ cười thân thiện khiến người khác không ghét cho nổi.

Một loạt danh hiệu mà gã nêu ra làm đầu óc Vương Viễn lâng lâng vì sung sướng.

“Ha ha!”

Trương Tam cười nói: “Ta từng nghe Tam đệ nhắc đến ngươi.”

“Tam đệ?” Vương Viễn mờ mịt hỏi lại.

“Cẩu Tạp Chủng!”

Lý Tứ lạnh lùng nói.

“Sao ngươi lại mắng người khác?” Bôi Mạc Đình rút kiếm “xoạt” một phát, Tống Dương và Mario cũng căm tức nhìn Lý Tứ.

Bạch Hạc Lưỡng Sí nhìn Trương Tam Lý Tứ với vẻ mặt đầy hứng thú.

NPC sẽ không chủ động gây phiền phức cho người chơi, Lý Tứ này mở miệng đã mắng chửi người, đúng là thật kỳ quái.

“Ha ha!”

Vương Viễn bật cười bảo: “Không phải đang chửi đâu! Gã ta nói đến một người, tên là Cẩu Tạp Chủng!”

“Tên là Cẩu Tạp Chủng?”

Tất cả mọi người nghe Vương Viễn giải thích như vậy thì khá ngạc nhiên. Cha mẹ tên này chắc oán hận hắn ta lắm đây, đặt tên gì không đặt mà lại dùng câu chửi.

Con trai tên Cẩu Tạp Chủng, không biết cha mẹ hắn ta tên là Chó Đực hay Chó Cái nữa?

“Đúng vậy!”

Lý Tứ lại lạnh lùng đáp.

“Cẩu Tử ca hiện đang ở đâu?” Vương Viễn hỏi.

“Tam đệ đang trên đảo rồi, hắn ta từng kể về ngươi với bọn ta!” Trương Tam cười hì hì nói: “Hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền, giống như trong truyền thuyết…”

“Xảo trá!” Lý Tứ bổ sung.

“Ặc…”

Vương Viễn gãi đầu nói: “Hòa thượng ta khiêm tốn, nho nhã lại chính trực, xảo trá ở đâu chứ, Tứ ca đừng ngậm máu phun người.”

“Ta không hề!”

Lý Tứ lại phun ra ba chữ, như thể nói nhiều thêm nửa chữ gã ta sẽ chết vậy.

“Tam đệ nhờ ta đưa thứ này cho ngươi.”

Trương Tam mỉm cười lấy một tờ giấy đưa tới: “Đợi lên đảo, người cứ đi tìm hắn ta là được.”

Sau khi đưa tờ giấy cho Vương Viễn xong, Trương Tam và Lý Tứ không nói thêm câu nào nữa, xoay người đi chỗ khác.

“Thật hâm mộ Ngưu ca!”

Trương Tam và Lý Tứ rời đi rồi Bạch Hạc Lưỡng Sí mới lại gần nói: “Có người quen trên đảo đúng là thuận lợi hẳn.”

“Vậy là ngươi chưa từng bị người quen lừa rồi…”

Vương Viễn liếc mắt nhìn, xong nhét tờ giấy vào trong ngực.

Đêm xuống, thuyền nhỏ chuyển hướng Đông Nam, người chơi rời game đi nghỉ ngơi. Sáng ngày thứ hai, sau khi mặt trời nhô hết lên từ đường chân trời, Trương Tam chỉ vào một bóng đen phía xa xa và nói: “Đó chính là đảo Hiệp Khách.”

Vương Viễn phóng tầm mắt ra xa, dù không phát hiện ra điều gì bất thường nhưng trong lòng lại lo lắng sốt ruột.

Thêm hơn một tiếng di chuyển trên biển nữa rốt cuộc cũng thấy trên đảo có một ngọn núi cao chót vót, xanh mơn mởn, cây cối tốt tươi. Thuyền lái về phía đảo Nam khuất gió thì cập bờ.

Trương Tam cười tủm tỉm nói: “Mời các vị!”

Mọi người xuống thuyền, chỉ thấy đảo Nam là một bãi cát mênh mông, dưới vách đá phía đông có hơn bốn mươi chiếc thuyền lớn nhỏ đậu ở đấy.

Vương Viễn khẽ nói với nhóm Tống Dương: “Nơi này có rất nhiều tàu bè, Bôi Tử biết chèo thuyền, nếu xảy ra chuyện thật, chúng ta trốn ra đây cướp một chiếc thuyền nhỏ để thoát khỏi hiểm cảnh cũng không khó.”

“Đúng đúng đúng!”

Mọi người gật đầu liên tục, nhớ kĩ địa điểm này.

Sau khi đoàn người đặt chân lên bờ, Trương Tam thổi kèn hiệu, lập tức có một đám hiệp khách xuất hiện đón khách.

Tiến vào trong núi, xuyên qua rừng rậm, lại qua khe suối, vòng vo quanh quẩn nửa ngày rốt cuộc cũng dừng chân trước một thác nước.

Trương Tam chỉ vào thác nước vào nói: “Nghênh Tân Quán nằm ở đằng sau thác nước này.”

“Ta biết đây là đâu!” Tống Dương nói: “Đây là Hoa Quả Sơn, sau thác nước chính là Thủy Liêm Động, trong động có một con khỉ…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận