Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1323: Sự khác biệt của phóng hỏa

“Vậy phải làm sao đây?” Trương Vô Kỵ hỏi Vương Viễn: “Lính Mông Cổ ở nơi này cũng đến mấy trăm người, chúng ta cứ xông một mạch vào cũng được mà.”

Vương Viễn: “…”

“Ngươi không có một cách nào có kỹ thuật hay sao?” Vương Viễn hỏi.

Nhìn xem lời này là người nói hay sao, vậy mà lại muốn xông thẳng vào, đồ thô lỗ không não!

“Không có…”

Trương Vô Kỵ lắc đầu, trong mắt hắn hoặc là lén lút lẻn vào, hoặc là trực tiếp xông vào, dù sao lão tử cũng có võ công cao, sợ đếch gì!

Xem ra người này từ trước tới nay chưa gặp phải đối thủ khi đánh nhau, cho nên gặp phải chuyện gì cũng đều dựa vào vũ lực để giải quyết, mà không có thói quen dùng kế.

Giết binh lính Mông Cổ này hiển nhiên không tính là chuyện khó gì, nhưng cứng rắn xông vào bên trong như vậy, còn không phải sẽ kinh động đến đại quân Yến Kinh hay sao?

“Ngươi đã phạm vào một sai lầm về mặt logic!” Vương Viễn dạy dỗ Trương Vô Kỵ: “Bây giờ kẻ địch lớn nhất của chúng ta không phải là lính Mông Cổ ở trước mắt này, hiểu không?”

“Vậy là ai?” Trương Vô Kỵ hỏi.

“Là quân đội Mông Cổ ở thành Yến Kinh!” Vương Viễn nói: “Những lính Mông Cổ canh phòng này hiển nhiên không khó giết, nhưng nếu kinh động đến quân đội, vậy chớ nói đến cao thủ của sáu đại phái bị giam cầm lâu ngày, võ công không còn ở trạng thái đỉnh cao, mà ngay cả việc hai chúng ta có thể chạy được hay không cũng là vấn đề, hiểu chưa?”

“Ôi trời… Vậy thế nào mới được đây?” Trương Vô Kỵ gặp phải chuyện lại bắt đầu mơ hồ, không biết nên làm sao?

“Ta ngược lại có ý này!” Vương Viễn đột nhiên mỉm cười.

“Cô nương có thể nói nghe thử..” Trương Vô Kỵ nghe vậy thì mừng rỡ.

Vương Viễn vừa cười vừa đáp: “Ta cũng không làm việc không công… ý tưởng này cũng không thể đưa ra miễn phí.”

“Yên tâm! Chỉ cần có thể cứu được cao thủ của sáu đại phái ra an toàn, vậy chuyện phần thưởng có thể thương lượng!” Trương Vô Kỵ đồng ý.

Vương Viễn móc một quyển sổ nhỏ ra, ghi lại: “Hai phần thưởng, ta ghi rồi đó, ngươi cũng đừng quỵt nợ!”

“Trương Vô Kỵ cũng không phải là loại người nói lời không giữ lấy lời đó! Đại ân của cô nương, tại hạ chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng, mãi mãi không quên.” Trương Vô Kỵ vỗ ngực đảm bảo.

“Chậc chậc chậc!”

Vương Viễn chậc chậc cảm thán, tên Trương Vô Kỵ này giả vờ ngốc nghếch, vẻ mặt đáng yêu, lại còn rất biết trêu chọc con gái. Cũng may Vương Viễn là một tên đàn ông, nếu hắn là phụ nữ thật, chỉ sợ đã tin vào lời ma quỷ của Trương Vô Kỵ rồi.

“Khà khà.”

Vương Viễn cười khà khà, sáp lại trước mặt Trương Vô Kỵ, nói: “Ngươi có biết cái gì gọi là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương không?”

(Chú thích: Dùng hành động rõ ràng không liên quan để thu hút sự chú ý của đối phương, rồi lén tiến hành chuyện khác để đạt được mục đích.)

“Cũng đã từng nghe cha ta nói về điển cố này rồi!” Trương Vô Kỵ đáp.

“Vậy là thế đó!” Vương Viễn nói: “Bây giờ điều mà chúng ta lo lắng nhất chính là quân đội Mông Cổ bị kinh động đến, sau đó tới đây chi viện, cho nên chỉ cần chúng ta đi trước một bước, dụ quân đội Mông Cổ đi làm chuyện khác, vậy không phải ổn cả rồi sao?”

“Hở?” Trương Vô Kỵ nghe vậy thì kinh ngạc đáp: “Cô nương quả nhiên túc trí đa mưu, vậy chúng ta nên dụ binh lính Mông Cổ đi làm chuyện khác kiểu gì?”

“Phóng hỏa!” Vương Viễn đáp một cách cực nghiêm túc: “Phóng hỏa xung quanh thành Yến Kinh, chắc chắn sẽ dụ lính Mông Cổ tới đó dập lửa.”

“Không ổn thỏa!”

Trương Vô Kỵ nói: “Trong thành Yến Kinh có rất nhiều dân chúng, phóng hỏa lung tung sao có được, hơn nữa cho dù có phóng hỏa thành Yến Kinh, cũng không chắc đã dụ đại quân Mông Cổ tới được.”

“Vậy còn phải xem phóng hỏa thế nào đã!” Vương Viễn cười xấu xa, đáp.

“Phóng hỏa chính là phóng hỏa, còn có sự khác biệt sao?” Trương Vô Kỵ hỏi trong sự bối rối.

“Đương nhiên rồi!”

Vương Viễn mỉm cười, nói: “Đốt nhà của người bình thường, chắc chắn không thể dụ được quân lính Mông Cổ, nhưng nếu chúng ta giả làm người Mông Cổ đi đốt Triệu vương phủ, rồi lại đốt Tử Cấm thành, hê hê… ngươi đoán xem sẽ thế nào?”

“Ặc…”

Nghe được lời nói này của Vương Viễn, Trương Vô Kỵ không nhịn được mà hít ngược một ngụm khí lạnh, nhìn hắn với vẻ trợn trừng mắt há hốc mồm, nói: “Cô nương, Trương Vô Kỵ phục ngươi rồi…”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, đáp một cách khiêm tốn: “Thao tác cơ bản, thao tác cơ bản thôi!”

Hiệu suất làm việc của Trương Vô Kỵ cũng khá tốt, sau khi nghe kế hoạch của Vương Viễn, hắn lập tức gọi một người đàn ông mặc đồ xanh tới.

Người đàn ông này có diện mạo quái đản, mặt mày trắng bệch, vẻ mặt u ám.

Sau khi Trương Vô Kỳ dặn dò một hồi, người đàn ông phi người đi, biến mất trong màn đêm.

“Khinh công lợi hại thật…”

Vương Viễn nhìn bóng người đi xa đó, không khỏi cảm thán một câu.

Trương Vô Kỵ cười một cách đắc ý, đáp: “Đương nhiên rồi! Hắn chính là cao thủ khinh công số một ở thần giáo chúng ta, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu.”

Vi Nhất Tiếu bay đi chưa bao lâu, thì hướng của Triệu vương phủ trong thành Yến Kinh đã sáng lên ánh lửa ngút trời, xem ra Thanh Dực Bức Vương cũng là người trong nghề này, buôn bán phóng hỏa làm cũng khá thành thạo.

Tiếp theo, trong thành truyền tới tiếng la hét hỗn loạn: “Không ổn rồi, Triệu Vương phủ lại cháy nữa rồi.”

“Tại sao lại nói là lại?”

Nghe thấy tiếng kêu gào hỗn loạn, Trương Vô Kỵ vô cùng khó hiểu.

“Khà khà.” Vương Viễn cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý, nói: “Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng nên tập quen đi.”

Phía bên Triệu vương phủ lại cháy, binh sĩ nước Kim thấy nhưng không thể trách, lại bắt đầu dập lửa đâu vào đấy… tất cả đều tập mãi thành quen.

Nhưng vào lúc này, có bảy, tám người chơi từ trời giáng xuống, trong đó có một người đàn ông tóc trắng mặc áo đạo sĩ, lớn tiếng nói: “Chúng ta là môn khách của Nhữ Dương Vương phủ, đại Mông Cổ, Triệu vương phủ các ngươi muốn đấu với Nhữ Dương vương phủ chúng ta, nhưng có năng lực đó không? Sau này kêu Hoàn Nhan Hồng Liệt biết thức thời một chút, ở nơi công cộng nhìn thấy Nhữ Dương vương phủ chúng ta, nhất định phải gọi một tiếng ông…”

“Nè, có phải có hơi quá đáng rồi không?” Người chơi mặc đồ đỏ ở bên cạnh người chơi tóc trắng, kéo góc áo của người đó, hỏi.

“Không quá đáng còn là người của Nhữ Dương vương phủ hay sao? Nước Kim là cái cục cứt gì, chỉ cần Nhữ Dương vương của chúng ta đồng ý, có thể diệt chết mợ nó bất cứ lúc nào! Cứ cho bọn họ biết tay một chút!” Đạo sĩ tóc trắng nói, lôi cây đuốc ra trước mặt mình, rồi lại cho Triệu vương phủ thêm một mồi lửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận