Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1029: Vương Viễn bị người mưu hại

Cái này còn chưa phải là bẫy người nhất, bẫy người chính là, yêu cầu ngộ tính cũng tăng lên khi hai quyển sách dung hợp, hiện tại điều kiện học tập cần ngộ tính là ba mươi điểm.

Lúc đầu Vương Viễn còn có thể học Cửu Âm Chân Kinh, kết quả hiện tại cái lông cũng không học được nữa.

Vương Viễn cảm thấy thống khổ.

Cảm giác kia thật giống như đang đọc tiểu thuyết của Vân Đông Lưu ở nhà kế bên, đang đến chỗ đặc sắc thì lại hết chương, ngươi nói có tức hay không?

Vương Viễn cố nén cảm giác xúc động muốn xé bí tịch trong tay, trầm mặc thật lâu, rốt cục bình tĩnh lại, cũng muốn hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Với một công ty không biết xấu hổ như Long Đằng, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tặng thứ quý giá như Điều Hòa Đan thế kia. Đám chó đó hôm qua lên kế hoạch tra xét số liệu của hắn, đương nhiên không thể không biết trong túi đồ của hắn có hai quyển tuyệt học chưa học, hiển nhiên là cố ý tặng viên Điều Hòa Đan này.

Điều làm cho Vương Viễn cảm thấy khó chịu nhất là, rõ ràng bị bẫy, nhưng lại tìm không ra lý do.

Dù sao Điều Hòa Đan là quà bồi thường, người bình thường không có cái đãi ngộ ưu đãi này, mà công ty trò chơi cũng không buộc Vương Viễn phải dung hợp hai quyển võ học, tất cả đều là do chính Vương Viễn chủ động làm.

Nói đi nói lại, Vương Viễn còn phải cảm ơn công ty Long Đằng đã bồi thường mới đúng.

Về phần mấy lời nhắc nhở kia... Cái đồ chơi đó lại không thể làm chứng cứ được, Vương Viễn bị mắc lừa chỉ có thể miễn cưỡng ngậm bồ hòn làm ngọt...

...

Phòng kế hoạch của công ty Long Đằng, một người đàn ông trung niên ăn mặc như lãnh đạo nhìn Vương Viễn thật sự dung hợp hai quyển tuyệt học trên màn ảnh, trên khuôn mặt để lộ ra ý cười xấu xa như đã thực hiện được gian kế, lúc này lấy điện thoại gọi ra ngoài.

"Alo?"

Rất nhanh, một giọng nói lười biếng vang lên từ đầu dây bên kia.

"Tiến sĩ Tống! Đa tạ ngươi! Hắn thật sự dung hợp." Người đàn ông trung niên kia lộ vẻ mặt kích động.

"A, đây là chuyện tất nhiên, không cần thiết phải báo cáo với ta, ta rất bận rộn! Tút tút tút..."

Giọng nói lười biếng ở đầu dây bên kia không nhịn được lầm bầm một câu, tiện tay cúp điện thoại.

"A..."

Khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ xấu hổ.

Màn hình chuyển sang trong trò chơi.

Vương Viễn thất hồn lạc phách cưỡi gấu rời khỏi núi Nga Mi.

Vì sao Vương Viễn cần nâng ngộ tính của mình lên? Cũng không phải chỉ để học Cửu Âm Chân Kinh kết quả lãng phí thời giờ, mà là để luyện tập Dịch Cân Kinh đến viên mãn.

Âm Dương Cửu Chuyển yêu cầu ngộ tính là ba mươi điểm, hiện tại ngộ tính của Vương Viễn là hai mươi lăm điểm, cũng là không phải là không có hi vọng.

Tam Tự Kinh là sách nhập môn, tối đa cũng chỉ tăng ngộ tính từ mười điểm lên tới mười một mười hai điểm, ngộ tính càng cao, cấp độ sách để tăng ngộ tính cũng càng cao.

Hiện tại Tam Tự Kinh không có tác dụng gì đối với Vương Viễn, chỉ có thể đi trường thi ở Trường An tìm Vương Duy học [Kinh, Sử, Tử, Tập].

Nửa giờ sau, Vương Viễn đi tới thành Trường An, đi thẳng đến trường thi.

Lần này ngộ tính của Vương Viễn cũng không phải chỉ có mười điểm như lúc trước, Vương Duy cũng không tiếp tục khiến Vương Viễn phải mất mặt xấu hổ ôm Tam Tự Kinh nữa, sau khi ném cho Vương Viễn một bản Lão Tử, thì không nói nhảm với Vương Viễn nữa.

Vương Viễn cũng hiếm khi được một lần làm bé ngoan chăm chỉ học hành.

Ngồi trong viện ở trường thi, cùng với người chơi khác ôm sách, rung đầu lắc cổ bắt đầu đọc diễn cảm: "Đạo khả đạo phi thường đạo..."

Ngộ tính có tăng lên, nhưng khác với cái thuộc tính khác, hạn mức cao nhất của cái đồ chơi này chỉ có bốn mươi điểm, tăng lên chậm chạp, còn không thể treo máy đọc, vô cùng buồn tẻ.

Sau đó mấy ngày, mỗi ngày sau khi lên mạng Vương Viễn đều sẽ tới trường thi đọc sách, ban đêm thì về Thiếu Lâm tự treo nội công, khi còn bé bởi vì nghịch ngợm ham chơi không đọc sách, lần này xem như bù trở lại.

Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả mà!

Mặc dù buồn tẻ, nhưng cũng phong phú, chuyện này khiến Vương Viễn nhớ tới thời gian ban đầu ở Thiếu Lâm tự học Phật pháp với lão hòa thượng quét rác.

Trường thi vốn có hiệu quả đặc biệt tăng thêm khả năng lĩnh ngộ đọc sách viết chữ, sau hai tuần lễ, Vương Viễn đọc sách có hiệu quả lớn, giá trị ngộ tính tăng trọn vẹn ba điểm, chỉ còn thiếu hai điểm so với khoảng cách ba mươi điểm ngộ tính, lấy tốc độ bây giờ, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng nữa, là có thể tăng ngộ tính lên tới ba mươi điểm rồi.

Hai tuần lễ không hỏi chuyện giang hồ, trong giang hồ có rất nhiều người chơi tuyến đầu đã đạt đến cấp bảy mươi.

Cấp độ của Bạch Hạc Lưỡng Sí vẫn dẫn đầu, đã lên tới cấp bảy mươi lăm.

Chuyện này khiến Vương Viễn cực kỳ cảm khái.

Sau khi người chơi lên cấp bảy mươi, thăng cấp càng ngày càng khó, nhưng chỉ trong vòng hai tuần lễ, Bạch Hạc Lưỡng Sí đã tăng liền năm cấp, tốc độ này có thể nói là kinh khủng.

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, sở học của Bạch Hạc Lưỡng Sí là đạo tu hành, không chỉ có uy lực lớn, còn có thể công kích từ xa phạm vi rộng, tốc độ cày quái tự nhiên không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, có thể lên tới cấp bảy mươi lăm cũng là hợp tình hợp lí.

Trái lại Vương Viễn, bởi vì trầm mê ở học tập không làm việc đàng hoàng, đẳng cấp vẫn dừng lại ở cấp bảy mươi như cũ...

"Lão Ngưu! Đang làm gì đấy?"

Một ngày đọc sách kết thúc, Vương Viễn vừa muốn về Thiếu Lâm tự treo máy offine, đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Tin nhắn do Đạo Khả Đạo gửi tới.

"Làm sao vậy?"

Vương Viễn cảm thấy hơi kỳ quái.

Nói thật, đừng nhìn vào việc Đạo Khả Đạo bị Vương Viễn lừa vào trong đoàn đội, nhưng đó chỉ là vì cuộc tranh tài Hoa Sơn Luận Kiếm, chứ Vương Viễn và Đạo Khả Đạo cũng không quen thân, không chỉ có Vương Viễn, Đạo Khả Đạo cũng không đặc biệt thân với những người khác trong Một Đám Ô Hợp.

Sở dĩ hiện giờ còn ở bên trong đoàn đội bên trong, hoàn toàn là bởi vì Phi Vân Đạp Tuyết.

Hơn nữa mọi người cũng không thể thay thế người khác khi vừa thi đấu xong, Độc Cô Tiểu Linh không phải là người như thế, Vương Viễn càng sẽ không làm loại chuyện này với người đã từng là chiến hữu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận