Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 455: Đại hội anh hùng

Vương Viễn đã học được “Dịch Cân Kinh”, lấy thêm quyển sách này cũng không có ý nghĩa gì, nhưng về sau Kiều Phong hành tẩu giang hồ, học thêm một bộ tuyệt học, đồng nghĩa với việc sẽ tăng thêm một phần thực lực.

“Ha ha!”

Kiều Phong cười khẽ, tự tin nói: “Tuy Kiều Mỗ bất tài, nhưng một thân công phu này cũng đủ dùng rồi, có học “Dịch Cân Kinh” hay không thì sự khác biệt cũng không lớn.”

“Trâu bò!”

Vương Viễn từ tận đáy lòng giơ thẳng ngón tay cái với Kiều Phong.

Thấy không, đây chính là thực lực của BOSS lớn cấp 190, nội công tuyệt học nói ném là ném, ai thích học thì học.

Tiếp nhận “Dịch Cân Kinh”, một dòng thông tin xuất hiện ở trước mặt Vương Viễn.

“Dịch Cân Kinh” (Bản viết tay của Đạt Ma tổ sư)

(Vật phẩm nhiệm vụ) không thể sử dụng.

Giới thiệu vật phẩm: Kinh thư này không chỉ là võ học quý báu trong thiên hạ, nó còn là di vật của Đạt Ma tổ sư ở Thiếu Lâm tự, ý nghĩa trọng đại. Đệ tử Thiếu Lâm nhận được, có thể lấy kinh thư này tới chỗ của phương trượng Huyền Từ để đổi nội công tuyệt học của Thiếu Lâm - “Dịch Cân Kinh”.

Hóa ra là vật phẩm nhiệm vụ của nhiệm vụ tuyệt học.

Nhìn thấy thông tin của kinh thư, Vương Viễn không khỏi có chút vui vẻ. Quả thật, Huyền Từ từng nói với Vương Viễn, muốn học “Dịch Cân Kinh” của Thiếu Lâm tự, sau khi đáp ứng đủ điều kiện sẽ mở phụ bản tuyệt học, nhận tìm kiếm nhiệm vụ “Tìm kiếm kinh thư thất lạc”, không nghĩ tới mình đánh bậy đánh bạ thôi mà lại nhận được bản “Dịch Cân Kinh” này.

Vương Viễn đã học được bản chính của “Dịch Cân Kinh”, dựa vào ngộ tính của hắn thì lại không học được bản rút gọn, có giao lại quyển sách này hay không thì cũng không có gì khác biệt, coi như giữ lại làm kỷ niệm đi vậy. Vương Viễn tiện tay nhét quyển sách vào trong lồng ngực.

Xem ra tuy rằng không hoàn thành cốt truyện môn phái, nhưng giúp Kiều Phong cũng có rất nhiều chỗ tốt.

“Sau này ngươi có dự định gì không?” Vương Viễn hỏi Kiều Phong.

“Đầu tiên sẽ mang A Châu đi trị thương, sau đó đi tìm tung tích của kẻ thù!” Kiều Phong nói với vẻ chắc chắn.

“Thứ lỗi cho ta nói thẳng!” Vương Viễn nói: “Chưởng lực của sư phụ ta vô cùng hồn hậu, cô nương A Châu đã trúng một chưởng của lão, chỉ sợ sẽ không sống nổi.”

NPC mà, chết rồi thì chờ đổi người mới là được, một con cá bé nhỏ như A Châu, đổi mới cũng không mất đến hai ngày, cần gì phải phí tâm như vậy.

“Không sao!”

Kiều Phong phủi tay nói: “Nếu đã gặp thì không thể thấy chết mà không cứu được, ta nghe nói Tiết thần y - Tiết Mộ Hoa ở Tụ Hiền trang, ta định sẽ đi cầu y!”

“Được rồi! Chính ngươi cũng cẩn thận một chút! Ta đi về trước!”

Sau khi chia tay Kiều Phong, Vương Viễn đi thẳng tới Thiếu Lâm tự.

Hắn vừa mới trở lại Thiếu Lâm tự, đột nhiên tin nhắn sáng lên, mở ra xem thì là Tống Dương gửi tới.

“Cuối cùng ta cũng nhận được nhiệm vụ xuất sư rồi!”

Thông qua tin nhắn, Vương Viễn cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Tống Dương.

“Có thật không?”

Nhìn thấy tin nhắn của Tống Dương, Vương Viễn vui sướng hỏi.

Nói thật thì, Tống Dương có thể xuất sư, ngoại trừ Tống Dương ra, người vui vẻ nhất chính là Vương Viễn.

Dù sao cô nàng này chơi trò chơi là để kiếm tiền nuôi sống bản thân, có điều sau khi vào trò chơi thì đã bị mang tới Tiêu Dao cốc rồi bế quan ở đó, đừng nói kiếm tiền, dùng tiền cũng phải đi mượn.

Đáng giận nhất chính là, Tống Dương ngày nào cũng đến ăn trực, còn ăn nhiều như vậy.

Bây giờ thấy Tống Dương cuối cùng cũng có thể xuất sư, Vương Viễn không khác gì một người cha già, vui mừng khi nhìn thấy con mình cuối cùng cũng trưởng thành, có thể tự nuôi sống bản thân.

“Đương nhiên!”

Tống Dương vô cùng đắc ý.

“Nhiệm vụ gì thế, có cần ta hỗ trợ không?” Vương Viễn vô cùng nhiệt tình hỏi.

“Tham gia đại hội anh hùng!” Tống Dương trả lời: “Có người nói trong chốn giang hồ xuất hiện một tên bại hoại võ lâm, giết cha giết mẹ giết sư phụ, sư huynh của ta tổ chức một đại hội anh hùng, thương nghị bàn bạc diệt trừ mối họa võ lâm này, Tô Tinh Hà kêu ta đi theo mở mang kiến thức một chút.”

“Giết cha giết mẹ giết sư phụ? Kích thích đến vậy hả?” Vương Viễn kinh ngạc nói: “Ngày nào ta cũng đi dạo ở chốn giang hồ, sao lại chưa từng nghe nói về người này nhỉ?”

“Ai biết được!” Tống Dương nói: “Có người nói trước đây người nọ còn làm bang chủ hay sao ấy.”

“Bang chủ?”

Vương Viễn nhìn thấy tin nhắn của Tống Dương, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng hỏi: “Tên của người đó là gì?”

“Cái này thì ta không rõ lắm.” Tống Dương nói: “Dù sao chỉ kêu ta đi tham dự đại hội anh hùng, nói là đi mở mang kiến thức, thuận tiện giúp đỡ một chút.”

“Tham dự ở đâu?” Vương Viễn truy hỏi đến cùng.

“Tụ Hiền trang!”

Tống Dương trả lời: “Thời gian là ba ngày sau!”

“Đệt!!!” Vương Viễn sắp sụp đổ đến nơi.

Không biết cái tên Kiều Phong này đắc tội nhà thiết kế ở điểm nào, quả thật là một người có vận mệnh lúc thăng lúc trầm, mới vừa chạy trốn khỏi hang hổ là Thiếu Lâm tự, lại muốn tới ổ sói Tụ Hiền trang để cầu y.

Tuy rằng đầu óc của hòa thượng của Thiếu Lâm tự hơi vẩn đục một chút, nhưng có thể trở thành danh môn chính phái thì vẫn phải nói đạo lý, Vương Viễn dựa vào lý do “lòng dạ từ bi”, cho dù có cố ý trợ giúp Kiều Phong thì NPC Phật môn, đám Huyền Từ cũng không thể làm gì Vương Viễn, dù sao mấy chuyện hắn làm đều nằm trong phạm vi quy tắc của bọn họ, giúp đỡ Kiều Phong cũng là bảo vệ danh vọng của Thiếu Lâm.

Nhưng hiện giờ lại hoàn toàn khác, lần này là nhiệm vụ xuất sư của Tống Dương.

Phái Tiêu Dao có phải là danh môn chính phái không Vương Viễn không biết, có điều nghe ý tứ ở trong lời nói của Tống Dương thì có vẻ như vị sư huynh kia của cô nàng chính là người khởi xướng đại hội anh hùng lần này, tất nhiên việc tiêu diệt Kiều Phong cũng có một phần của Tống Dương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận