Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 490: Cầm Long Công

“Nhanh như vậy sao?”

Vương Viễn vội nhìn theo ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của A Châu, chỉ thấy một người đàn ông có dáng người cường tráng đang chạy lên từ dưới vách núi.

Người đàn ông đó cực kỳ linh hoạt, vách đá dựng đứng như vậy mà như giẫm trên đất bằng, mấy lần nhảy lên đã nhảy đến trên núi.

Đợi người đàn ông đó tới gần, Vương Viễn mới nhìn rõ diện mạo của y.

Đụ mé, thật con mẹ nó là Kiều Phong kìa.

“Kiều đại ca!”

Nhìn thấy Kiều Phong nhảy lên vách núi, A Châu lập tức lao tới, nhào vào trong ngực của Kiều Phong.

“???”

Kiều Phong có chút ngơ ngác.

Nhưng y phản ứng lại rất nhanh, duỗi tay vòng qua lưng A Châu.

“Đệt!”

Vương Viễn tức giận lắm nhé, hắn mẹ nó bị người ta ép buộc nhét cơm chó cho, lại còn rất tươi mới nữa chứ.

“Kiều đại ca, A Châu có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi…”

Nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt của A Châu, cả người nàng run rẩy, có thể tưởng tượng ra được sự kích động của cô nàng khi gặp lại Kiều Phong.

Thấy một cô gái nhí nhảnh một cách tinh quái như A Châu khóc như lệ nhân, răng của Vương Viễn sắp chua đến rớt mất. Hai người này cũng không thèm nghĩ đến cảm giác của hắn một chút nào.

Đương nhiên, chuyện này cũng có thể hiểu được.

A Châu từ nhỏ đã không cha không mẹ, được gửi đến làm nha hoàn ở Mộ Dung gia. Rồi đột nhiên có một anh hùng cái thế đi cầu thầy trị bệnh để cứu tính mạng cho nàng. Loại kỹ năng tán gái lợi hại này, ai mẹ nó có thể đỡ được chứ. Đến một người đàn ông như Vương Viễn cũng xúc động muốn lấy thân báo đáp.

Càng đừng nói đến một cô gái thiếu tình yêu thương như A Châu. Cho dù là ý chí sắt đá cũng sẽ được sưởi ấm.

“Vết thương của ngươi đã ổn chưa? Sao các người lại ở đây? Sao Ngưu sư đệ cũng ở đây?”

Đối mặt với A Châu kích động, Kiều Phong liên tiếp hoang mang.

“Là Ngưu đại ca đã trị khỏi vết thương cho ta, sau đó muốn cùng ta…”

“Ha ha!”

Thấy A Châu sắp nói ra sự thật, Vương Viễn vội vàng lại gần ngắt lời, nói: “A Châu vừa khóc vừa gào lên muốn tìm ngươi, ta bị quấn lấy cũng không có cách nào khác. Còn không phải sao, nghe nói ngươi muốn tìm thân thế của mình, nên ta đã đặc biệt đưa cô ấy tới đây đợi ngươi đó.”

Lời nói như vậy, ở trong miệng Vương Viễn lại có một ý nghĩa khác.

Rõ ràng là Vương Viễn quấn lấy A Châu đòi phần thưởng. Sau khi bị hắn sửa thành như vậy, bản thân hắn đã trở thành một người hiệp nghĩa hiên ngang lẫm liệt, còn thuận tiện giúp A Châu một phát.

“Là như vậy sao? A Châu?”

Lúc này, Kiều Phong cũng là một người thiếu tình thương, nghe nói A Châu vừa khóc vừa kêu muốn tìm mình, trong lòng cũng vô tình vui vẻ.

“Đúng vậy!” A Châu gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Vương Viễn một cách khinh bỉ, cũng không vạch trần hắn.

“Thật sự cảm ơn Ngưu sư đệ!” Kiều Phong cảm động nói: “Ngươi đã giúp ta nhiều lần như vậy, cứu A Châu, lại còn đưa cô ấy tới gặp ta, Kiều đại ca thật sự không biết lấy gì báo đáp.”

“Sao lại là không biết lấy gì báo đáp... Không phải một thân võ công này của ngươi vẫn chưa có truyền nhân hay sao?” Vương Viễn thầm than thở trong lòng.

Kiều Phong tốt xấu gì cũng là đại BOSS cấp một trăm chín mươi. Nhưng hiện tại ngay cả một truyền nhân cũng chẳng có. Một thân bản lĩnh kinh hãi thế tục, thiên hạ vô địch như vậy sẽ bị thất truyền, thực sự là đáng tiếc quá.

Kiều Phong thông minh cỡ nào, dường như biết được suy nghĩ của Vương Viễn, y nói tiếp: “Kiều đại ca cũng không có bao nhiêu vật ngoài thân, thứ đáng giá duy nhất chính là một thân võ công này. Đáng tiếc, Hàng Long Chưởng là do ân sư truyền lại, Kiều mỗ cũng không thể dạy hết cho ngươi được, mà ngươi chắc chắn cũng không thích tuyệt kỹ Thiếu Lâm, thật sự khiến Kiều mỗ rất khó xử.”

“Ta...”

Vẻ mặt của Vương Viễn buồn bực, mình phí nhiều sức lực như vậy mới đưa A Châu tới được đây, nhưng ngươi lại nói với ta điều đó? Hai người các ngươi hợp lại chơi ta sao?

Tuy nói như vậy, nhưng Vương Viễn cũng chỉ đành nhịn xuống, ai kêu y là Kiều Phong cơ chứ... mình cũng không thể đánh thắng được y.

“Nhưng Ngưu sư đệ không cần buồn bực!” Kiều Phong phất phất tay, lại nói tiếp: “Ta có một môn thần công tên là “Cầm Long Công”, không phải là tuyệt kỹ Thiếu Lâm, cũng không phải do ân sư truyền dạy, ngược lại có thể dạy cho người khác.”

“Cầm Long Công? Thật sao?”

Nghe Kiều Phong nói như vậy, Vương Viễn suýt thì vui đến nhảy dựng.

Cầm Long Công thì Vương Viễn cũng đã từng thấy qua. Bộ công pháp này chắc chắn chính là võ học chấn động lòng người nhất mà Vương Viễn từng nhìn thấy, dùng trong tay Kiều Phong có thể bắt người cách xa mấy trượng. Vương Viễn đã muốn học môn võ học cách không đả thương người khủng khiếp như vậy từ lâu rồi.

“Không phải ngươi nói ta không đủ tư chất sao?”

Vương Viễn nhớ rõ.

Kiều Phong từng nói môn võ học này yêu cầu có tư chất bẩm sinh và toàn bộ thuộc tính trên bốn mươi, ngươi chơi không thể nào học được. Cho dù trong nhiều cao thủ NPC tuyệt đỉnh có thiên chất tuyệt vời như vậy, cũng chỉ có một mình Kiều Phong học được môn võ công này.

“Quả thực không đủ!”

Kiều Phong đáp: “Tư chất của ngươi kém ta khá xa, hơn nữa ta cũng rất ít thấy loại ngộ tính đó trong đời mình... Cho nên ngươi chỉ có thể học một thức trong bộ Cầm Long Công này!”

“Một thức á...”

Kiều Phong nói như vậy, Vương Viễn lập tức có chút thất vọng.

Võ công nguyên bộ mới gọi là công pháp, một chiêu công pháp thì gọi là trang khuyết thiếu...

Bạn cần đăng nhập để bình luận