Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1531: Đa Tí Hùng Mao Thái (2)

Bốn con Xích Dương Ma Lang nổ ra ba viên linh thạch hạ phẩm, và một cây bút lông sói đỏ nhạt.

Tiền tệ cơ bản ở tu linh giới chính là linh thạch, sau khi người chơi phi thăng có thể hối đoái tiền vàng trên người thành linh thạch ở phòng giao dịch. Một linh thạch thượng phẩm bằng mười linh thạch trung phẩm, bằng một trăm linh thạch hạ phẩm, và bằng một trăm lượng vàng.

Hối đoái chỉ có một chiều, chỉ có thể hối đoái tiền vàng thành linh thạch, mà không thể đổi linh thạch sang tiền vàng.

Dù sao ở tu linh giới, linh thạch hạ phẩm chính là đơn vị giao dịch cơ bản, loại thiết lập này cũng là để phòng ngừa các hộ cá thể mang linh thạch từ tiên linh giới đi nhiễu loạn thị trường ở phàm gian giới.

Về phần bút lông sói đỏ nhạt lại là nguyên liệu.

Trong trò chơi, những trang bị pháp bảo như phi kiếm, người chơi đều có thể tự mình luyện chế, nên nguyên liệu chắc chắn là thứ ắt không thể thiếu.

Vương Viễn nhặt đồ trên đất, lái phi kiếm xuyên thẳng qua Thúy Trúc Lĩnh, tìm kiếm tung tích của Mao Thái.

Tu linh giới toàn là người tu chân và yêu thú, những người cứ hơi tí là vút chạy nghìn dặm, cho nên bản đồ ở tu linh giới khá lớn, trong vòng trăm dặm ở Thúy Trúc Lĩnh, Vương Viễn cũng không biết vị trí cụ thể của Mao Thái ở đâu, chỉ đành phải từ từ tìm kiếm trong này.

Ước chừng cả một buổi sáng, hắn không biết đã giết chết bao nhiêu yêu thú như Xích Dương Ma Lang, và Xích Âm Ma Hồ ở Thúy Trúc Lĩnh, cày tu vi đến tận Luyện Khí tầng bảy nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Mao Thái đâu.

Ngược lại linh thạch góp được trong ba lô đã không ít, cũng đánh được gần một nhóm Xích Âm Hồ Hào và Xích Dương Ma Lang, thậm chí còn nổ ra một trang bản vẽ luyện chế phi kiếm bậc một [Đại Xích Âm Dương Kiếm].

Luyện cấp là việc nhàm chán, luyện cấp không có mục đích lại càng nhàm chán hơn.

“Nghỉ ngơi một chút trước vậy, buổi chiều tìm tiếp!” Hắn ngáp một cái, định thoát trò chơi nghỉ ngơi một chút, đợi ăn cơm xong, sau đó tiếp tục tìm Đa Tí Hùng Mao Thái gì đó.

Nghĩ đến đây, hắn mở thanh công cụ, định thoát trò chơi. Thế nhưng ngay đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai của phụ nữ: “Á… cứu với, các người mau cứu ta với.”

“Có người!” Vương Viễn nghe tiếng vội vàng hủy bỏ thoát trò chơi, nhìn theo phía tiếng nói, chỉ thấy phía xa trong rừng trúc thấp thoáng có mấy bóng người bay tới bay lui, bởi vì khoảng cách quá xa nên không nhìn chi tiết được.

Hắn triệu hồi Huyền Quy, phi người bay tới, ước chừng bay hai, ba dặm mới tới gần một khu đất trống, nhìn rõ những người ở phía trước.

Trên khu đất trống là một căn nhà trúc, cửa nhà trúc nát vụn trên đất, có năm người chơi đang đứng ở cửa với vẻ trợn mắt há hốc mồm.

Trong gian nhà trúc trống trơn lại có một đại hòa thượng dáng người cao lớn đang đứng đó, bên cạnh hòa thượng đó là một thiếu phụ lớn lên cực kỳ đẹp. Người phụ nữ áo quần không chỉnh tề, vạt áo trước ngực bị xé hơn phân nửa, lộ ra nửa ngực trắng như tuyết, quần áo trên đùi cũng chỉ có thể che được cái mông.

“Ôi…”

Vương Viễn có tinh thần hơn, có chút thú vị rồi đây, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa, thật đúng là trò chơi có lương tâm.

Năm người chơi chưa từng thấy qua cảnh tượng này, cũng nhìn chằm chằm vào thiếu phụ trên mặt đất, tròng mắt như sắp bay ra ngoài.

“Các ngươi là ai, vậy mà lại dám phá hỏng chuyện tốt của ông nội ngươi! Chắc là chưa từng chết qua đâu nhỉ!” Đại hòa thượng gầm lên một tiếng, khiến căn nhà trúc lắc lư, bên tai mọi người cũng vang lên tiếng ong ong.

“Cũng được đó!”

Vương Viễn nghe tiếng, thầm nói: “Tu vi của hòa thượng này không thấp.”

Lúc này, chỉ nghe thấy người chơi mặc áo lục dẫn đầu đó nói: “Mao Thái, ngươi làm nhiều việc ác, cưỡng gian phụ nữ, đệ tử Thục Sơn Yên Vô Vân tới đây để lấy mạng chó của ngươi!”

“Mao Thái?” Vương Viễn nghe vậy thì vui vẻ trong lòng.

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy; đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào, hóa ra tên hòa thượng cường tráng này là Mao Thái. Nhưng tại sao Mao Thái lại là một hòa thượng, lại còn là tên hòa thượng dâm tặc nữa chứ.

Trong lúc nói chuyện, đệ tử Thục Sơn Yên Vô Vân đó tách hai tay ra, trường kiếm sau lưng giống như khổng tước xòe đuôi, một chia thành mười. Ngay sau đó, tay của Yên Vô Vân bấm kiếm quyết, trường kiếm hóa thành những đường kiếm quang bay thẳng về phía Mao Thái.

[Thục Sơn Ngự Kiếm Quyết]

Phái Thục Sơn là kiếm phái, toàn bộ tu vi của người chơi Thục Sơn đều nằm trên thanh kiếm. [Thục Sơn Ngự Kiếm Quyết] chính là công pháp ngoại môn của phái Thục Sơn. Một chiêu [Kiếm Ngự Cửu Thiên] này, chính là pháp thuật tự có trong Thục Sơn Ngự Kiếm Quyết, tính công kích cực cao, hoàn toàn kế thừa đặc tính tấn công nhanh, chuẩn, và ác của phái Thục Sơn.

Có thể học được [Thục Sơn Ngự Kiếm Quyết], xem ra Yên Vô Vân đã là cao thủ cấp bậc Trúc Cơ rồi.

“Ha ha ha ha!” Mao Thái nhìn thấy Ngự Kiếm Quyết của Yên Vô Vân lại cười ha ha, bàn tay to tung ra một chưởng, lập tức có một tia sáng màu tro bảo vệ cả người gã.

“Vù vù vù!”

Kiếm quang của Yên Vô Vân rơi lên người Mao Thái, biến mất không còn thấy đâu.

“Hả?” Một chiêu thất bại khiến Yên Vô Vân hơi sửng sốt.

“Thằng nhãi con miệng còn hôi sữa, chỉ chút thủ đoạn này mà cũng dám tới chọc vào ông nội Mao Thái của ngươi!”

Mao Thái há miệng, phun một thanh phi kiếm màu tro to cỡ bàn tay từ trong miệng ra, thanh kiếm đón gió lóe lên, hóa thành kiếm quang dài năm tấc, đâm thẳng một nhát vào mặt Yên Vô Vân.

[Kim Cương Bàn Nhược]

Mắt thấy Yên Vô Vân sắp bị một nhát kiếm đâm nổ đầu, đệ tử Phạm Thiên Tông “Ta Không Vào Địa Ngục” ở bên cạnh hắn ta, chập hai tay lại, sử dụng [Bàn Nhược Phật Quang] của Phạm Thiên Tông.

“Ầm!”

Kiếm quang của Mao Thái rơi lên người Ta Không Vào Địa Ngục. Bàn Nhược Phật Quang vỡ thành tiếng.

“Phụt!”

Ta Không Vào Địa Ngục phun ra một ngụm máu tươi, kéo theo cả Yến Vô Vân ở phía sau bị một nhát kiếm đánh bay mười mấy mét, rồi rơi xuống đất nặng nề.

Mao Thái tung người nhảy ra khỏi nhà trúc, duỗi tay phải tới tóm lấy chuôi phi kiếm, sau đó đâm một kiếm khác vào Ta Không Vào Địa Ngục.

“Cứu người!” Đệ tử phái Nga Mi Bay Vút Tận Trời Xanh ở phía sau Mao Thái phi người lên, hướng mũi kiếm tới, kêu một tiếng: “Huyền Băng Quyết! Lên!”

“Ầm ầm!”

Một tường băng dâng lên, chặn đường đi của Mao Thái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận