Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1354: Mót đồ

[Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ thay đổi…]

Thiên Sơn Đồng Lão vừa dứt lời, nhiệm vụ của đám Vương Viễn lập tức thay đổi, từ tìm Thiên Sơn Đồng Lão biến thành đảm bảo sự an toàn của bà ta trong vòng năm ngày, nhiệm vụ tìm kiếm chuyển thành nhiệm vụ bảo vệ.

“Còn phải chạy trốn năm ngày sao?” Phi Vân Đạp Tuyết muốn sụp đổ.

Bản lĩnh của Lý Thu Thủy ra sao hắn ta đã được tận mắt chứng kiến, bị một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy đuổi giết năm ngày… là quãng thời gian tuyệt đối không dễ dàng, chạy trốn chẳng bằng đi tìm người còn hơn.

Hệ thống cũng khốn nạn lắm, bắt người chơi đi tìm người, đến lúc vất vả lắm mới kiếm ra mục tiêu thì nhiệm vụ lại đổi thành bảo vệ, nghe mà muốn rồ người.

“Yên tâm! Đi theo ta thì trốn tiện nhân kia năm ngày cũng chẳng khó khăn gì.” Thiên Sơn Đồng Lão đã tính toán sẵn cả rồi.

“Ặc…”

Vương Viễn thấy Thiên Sơn Đồng Lão cứ mở miệng ra là mắng Lý Thu Thủy tiện nhân này tiện nhân nọ thì hiếu kỳ hỏi: “Ngài và Lý Thu Thủy rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Cũng hơn trăm cái xuân xanh rồi mà còn đấu đá kinh vậy, đừng bảo là tranh đàn ông nhé…”

Trên đời làm gì có chuyện không dưng lại đi hận nhau, lý do khiến đàn bà hận nhau đến cả nửa thế kỷ thì chỉ có mỗi đàn ông thôi.

Nếu quả thực nguồn cơn của chuyện này là tranh đoạt tình nhân, Vương Viễn cảm thấy cũng đâu phải hận đến nỗi muốn giết chết đối phương bằng được, ba mươi tuổi thì thôi đi, đằng này mấy bà đã lớn như vậy rồi, nên nhìn thấu nhi nữ tình trường mới đúng. Song hóa giải thù hận vẫn hơn là cứ trốn chui trốn lủi, cùng lắm thì để mấy bà cô đánh mình trút giận một lát là được…

“Hừ! Tiện nhân kia vốn là sư muội của ta!” Thiên Sơn Đồng Lão nói với vẻ khó chịu: “Các ngươi biết tại sao ngoại hình ta lại như bé gái không?”

“Chẳng phải do công pháp của ngài quá lợi hại sao?” Vương Viễn thuận mồm nịnh bợ một câu.

“Ha ha!” Thiên Sơn Đồng Lão hưởng thụ nhận lời nịnh nọt, miệng cười nói: “Công pháp Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn của ta mặc dù rất mạnh nhưng mấy năm phải tán công tu lại từ đầu mới có thể tăng lên cảnh giới cao hơn. Tiện nhân kia thừa lúc ta luyện công cải lão hoàn đồng mà ra tay ám toán, khiến ngoại hình ta cả đời không lớn lên được! Ngươi nói xem ta có nên hận hay không?”

“Ôi đệt, thù lớn như vậy hả?” Vương Viễn cảm thán không thôi. Lý Thu Thủy này chơi ác thật, hại Thiên Sơn Đồng Lão cả đời không thể trưởng thành… nếu muốn gả ra ngoài thì phải tìm nửa kia có sở thích đặc biệt với gái vị thành niên.

“Bà la sát kia làm nhiều việc ác, Đồng Lão phải đuổi giết mà ta mới hợp lý chứ?” Phi Vân Đạp Tuyết căm tức nói.

“Hừ!” Thiên Sơn Đồng Lão đắc ý kể: “Ả cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì. Ngươi có biết hồi trẻ ả ta xinh đẹp bao nhiêu không? Xinh đến đâu sau đó cũng bị ta dùng dao rạch mặt… Khà khà! Lão Lão sao lại ôm hận chịu thiệt được chứ, sư đệ Vô Nhai Tử không thích ta thì ta cũng sẽ không để ả chiếm được.”

“Phụt…”

Vương Viễn nhớ lại khuôn mặt của Lý Thu Thủy mà muốn phun máu. Hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, vì lão già Vô Nhai Tử mà lao vào đánh nhau đến điên dại.

Vô Nhai Tử là hạng hại nước hại dân, giáo dục ra một Đinh Xuân Thu tâm lý vặn vẹo gây hại cho võ lâm thì thôi đi, còn dây dưa mập mờ với sư tỷ và sư muội của mình, khiến hai người bọn họ hận thù nhau gần một trăm năm… Rốt cuộc đã gây nên tội nghiệt gì?

Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng lên giọng bắt người ta phải thế này thế kia!

Hai sư muội bọn họ đã ầm ĩ đến mức độ này, phỏng chừng có chết cũng không hết oán, giờ quan trọng nhất là phải chạy trốn thật nhanh khỏi Lý Thu Thủy.

“Nếu đã vậy, chúng ta đến hoàng cung Tây Hạ tránh mấy ngày thôi.” Vương Viễn nói: “Mấy người các ngươi dẫn theo Hư Trúc đi trước tìm dịch trạm, ta ở lại bọc hậu.”

Tây Hạ cách đây nghìn dặm là ít, NPC không thể dùng đạo cụ truyền tống mà chỉ có thể ngồi xe ngựa, trước tiên phải tìm một dịch trạm kiếm phương tiện di chuyển đã.

“Ừ!”

Phi Vân Đạp Tuyết đáp lời, dẫn theo Điều Tử, Hư Trúc và Thiên Sơn Đồng Lão rời đi.

Thấy Hư Trúc đã đi xa, Vương Viễn bèn bước tới bên cạnh cái xác lúc nãy Hư Trúc mới ngồi niệm kinh siêu độ, thuận tiện thò tay ra lục lọi một hồi.

Hư Trúc là một hòa thượng cố chấp, Vương Viễn quả thực không muốn tranh chấp với hắn… Thằng nhóc ngồi lì ra đó niệm kinh, Vương Viễn hiểu rõ lúc đó không nên la liếm lại sờ thi thể, giờ người cần kiêng dè đi rồi hắn mới dám xuống tay.

Xác chết này khi còn sống luyện độc công nên trên người chi chít gai độc.

[Tấn Thiết Lô]

Loại hình: Đạo cụ đặc biệt

Giới thiệu vật phẩm: Vạc sắt do Tang Thổ Công luyện chế, thường núp trong vạc rồi phóng ám khí.

Hóa ra xác chết này tên là Tang Thổ Công, chuyên môn núp trong vạc ném ám khí, nghe sao mà buồn cười thế nhỉ?

Vương Viễn bật cười ra tiếng, nhét Tấn Thiết Lô vào trong ngực. Thứ này mặc dù vô dụng nhưng có thể coi như một món đồ trang trí trưng bày trong nhà.

Lục lọi thêm lần nữa, Vương Viễn lôi ra cây ám khí.

[Ngưu Mao Châm]

Loại hình: Ám khí

Phẩm chất: Hoàn hảo



Một loại độc châm cực bình thường… nhan nhản khắp nơi luôn.

[Thiết Tật Lê], rác rưởi!

[Ngự Hồn Thích], rác rưởi!

Tên Tang Thổ Công này chết không hề oan chút nào, đồ trên người nhiều đấy nhưng toàn một đống ám khí rác rưởi có thể tùy tiện mua trên thị trường…

Vương Viễn càng mò càng tức, mất công chờ thời cơ đuổi tên cố chấp kia đi để mót chút đồ tốt, cuối cùng vào tay chỉ là một đống phế liệu.

Ngay lúc Vương Viễn đang tức đến xì khói, một quyển sách đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.

[Địa Hành Thuật] (Kỳ thuật)

Loại hình: Dị thuật

Phẩm chất: Bất Nhập Lưu

Giới thiệu: Dùng nội công thâm hậu điều động một môn kỳ thuật

Điều kiện học tập: Căn cốt 31, lực tay 97

Bối cảnh võ học: Tuyệt học độc môn của Tây Xuyên Tang Thổ Công, có thể di chuyển tự do dưới lòng đất.

“Í??? Đây là???!!!”

Vương Viễn nhìn thấy ba chữ “Địa Hành Thuật” thì đột nhiên ngẩn người.

Từ tên có thể thấy đây là một chiêu thức cho phép người chơi hành động trong lòng đất, mặc dù không phải võ học có tính sát thương mạnh nhưng độ thực dựng lại cực cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận