Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 917: Võng Tuyết Tằm

“Muội ấy còn có một mảnh khóa vàng, giống với mảnh khóa của ta, mặt trên cũng đúc mười hai chữ. Chữ của muội ấy là: “Trúc bên hồ, sáng long lanh, báo bình an, nhiều niềm vui.” còn chữ trên khóa của ta là : “Sao trên trời, sáng lấp lánh, mãi xán lạn, Trường An tĩnh lặng.” Ta… Từ trước đến nay ta không biết mấy chữ này có ý nghĩa gì, chỉ biết là đọc lên rất hay, hóa ra là có chứa tên của mẹ ta trong đó. Mẹ ta chính là Nguyễn… Nguyễn Tinh Trúc. Hai chiếc khóa này là cha ta tặng cho mẹ ta, bà ấy sinh ra hai chị em ta, cho chúng ta mỗi người một cái, đeo ở cổ.”

“Chuyện này…”

Tiêu Phong mặt nghệt ra, hiển nhiên là không biết phải nói gì.

Người con gái mình yêu nhất lại là con gái của kẻ thù, tình tiết máu chó như vậy lại xảy ra ở trên người mình, là ai thì cũng sẽ hoài nghi cuộc sống thôi.

Hai người nhìn nhau không nói gì, ánh chớp lập lòe, không khí vô cùng quỷ dị.

Lúc này Tiêu Phong cảm thấy ba phần bất đắc dĩ, bảy phần may mắn, tuy rằng y biết A Tử và Vương Viễn sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nhưng nếu không như vậy thì suýt chút nữa y đã tự tay giết người mình yêu rồi, thế nên cho dù có nghi ngờ Vương Viễn thì cũng không giải quyết được gì.

Nhưng dù nói như thế nào, Tiêu Phong coi như lại thiếu Vương Viễn một món nợ ân tình.

Về phần A Châu, lúc này trên mặt nàng chứa đầy sự áy náy và bất an, giống như một người phụ nữ phản bội chồng mình rồi bị bắt ngay tại trận.

Vương Viễn tất nhiên là không chịu được không khí xấu hổ giữa hai người, hắn nhân cơ hội lặng lẽ đi tới bên cạnh A Tử, bắt đầu sờ soạng thi thể.

Chết thì cũng đã chết rồi, thi thể không thể lãng phí không phải sao, tuy rằng A Tử khiến cho người ta ghê tởm, nhưng cũng phải vật tẫn kỳ dụng chứ.

[Võng Tuyết Tằm]

Phân loại: Đạo cụ.

Phẩm chất: Không biết.

Đặc hiệu: Có thể trói chặt mục tiêu không cao hơn bản thân 30 cấp.

Bối cảnh vật phẩm: Một trong ba bảo vật của phái Tinh Túc, được bện từ Tuyết Tàm Ti ở Tây Vực, trong suốt, cực kỳ cứng cỏi, không sợ đao kiếm. Một khi bị thứ này trói, càng giãy giụa thì sẽ càng trói chặt, sợ nước.

“Ha ha!”

Sau khi lấy được chiếc võng này, Vương Viễn không khỏi cười thành tiếng.

Trong trò chơi, võ học đáng sợ nhất chính là võ học khống chế, Võng Tuyết Tằm này có đặc hiệu trói chặt mục tiêu không vượt quá 30 cấp, quả thật là quá lỗi game. Hơn nữa thứ đồ chơi này lại còn trong suốt, tính chất ẩn nấp cực kỳ cao, hoàn toàn là Thần Khí dùng để đánh lén.

Tuy rằng thuộc tính của cái lưới này không tệ, nhưng khuyết điểm “sợ nước” này, lại khiến Vương Viễn không còn lời nào để nói.

Mẹ nó chứ, một cái lưới đánh cá mà lại sợ nước… cái đù má đây là logic gì vậy.

Vương Viễn nhét lưới đánh cá vào trong ngực, tiếp tục sờ soạng trên người A Tử.

“Loạt soạt loạt soạt!”

Ngay khi hắn mò đến ngực của A Tử, một bao vải tròn vo, rớt ra khỏi ngực ả ta.

Trò chơi này được nhân tính hóa đến thế nào, sợ khi người chơi mò thi thể, sẽ nhân cơ hội giở trò dâm ô với NPC nữ giới, nên người ta đã thiết lập một vật phẩm ở vị trí riêng tư, sẽ tự mình nhảy ra, bớt cho bị người chơi giở thói sàm sỡ.

“Chậc!”

Vương Viễn trừng mắt nhìn bộ ngực bằng phẳng chả có gì hay ho của A Tử, rồi lại nhìn mình, khinh thường nói: “Xí, còn chẳng lớn bằng ngực của lão tử!”

Nói xong, hắn nhặt bao vải từ trên mặt đất, vừa định mở ra xem thuộc tính một chút.

“Ầm ầm!”

Lại là một tiếng sấm!

Dưới tiếng sấm sét, Tiêu Phong và A Châu đi về phía A Tử.

Vương Viễn vội vàng cất bao vải trong tay đi.

Nói đùa, thi thể con gái nhà người ta còn chưa lạnh, mà ngươi lại ở nơi này sờ mó thi thể… thế này cũng thật không có đạo đức, hiệp thánh Phật môn ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này được.

“Tiêu đại ca… ta đã nhìn qua, cô ta đã chết ngắc rồi.” Vương Viễn chỉ vào thi thể của A Tử và bảo.

“Ừm!”

Đối với cái chết của ả ta, Tiêu Phong cũng không hề ngạc nhiên chút nào, một chưởng vừa rồi đó được tích tụ oán hận và giận dữ suốt thời gian dài cho tới nay, một chưởng này giáng xuống, đừng nói là một cô gái nhỏ, cho dù là loại da dày thịt béo như Vương Viễn, nếu không mở vô địch, cũng không thể chống đỡ được.

Tiêu Phong đi thẳng đến bên cạnh A Tử, duỗi tay kéo ả ta khiêng lên vai, dưới cơn mưa to, cùng A Châu bước từng bước về nơi ở của Đoàn Chính Thuần.

“Không phải chứ đại ca, ngươi còn có loại sở thích đó nữa sao? Con ranh này đã chết rồi…” Vương Viễn thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng đi theo phía sau.

Tiêu Phong cũng không để ý đến lời nói nhảm của hắn, một đường khiêng thi thể của A Tử đi tới bên ngoài nhà của Đoàn Chính Thuần.

Y làm người quang minh lỗi lạc, một người làm thì một người chịu, nếu đã ngộ sát A Tử, vậy hiển nhiên phải đến tận nhà nói rõ chuyện này rồi.

Trong nhà trúc, đèn đuốc sáng trưng, Đoàn Chính Thuần đang chén đến chén đi, liếc mắt đưa tình với Nguyễn Tinh Trúc, một căn phòng sa đọa hưởng lạc, rõ ràng đã quên mất lời hẹn với Tiêu Phong.

Tiêu Phong đá một cước văng cửa phòng, rồi bước vào bên trong, đặt thi thể của A Tử trên mặt đất.

Đoàn Chính Thuần đột nhiên kinh hãi, vội vàng tháo bảo kiếm trên tường xuống, chắn ở trước người Nguyễn Tinh Trúc, đám người Đại Lý cũng nhao nhao nhảy vào trong phòng, bảo vệ y.

Nhìn thấy người tới là Tiêu Phong, lúc này, đám người Đoàn Chính Thuần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ôi giời ạ, suýt chút nữa thì ta quên mất lời hẹn đêm nay, không ngờ Kiều bang chủ lại tìm tới đây.”

“Hừ!”

Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng: “Oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Phong ta không cẩn thận giết chết con gái ngươi, ngươi muốn báo thù thì cứ việc đến.”

“Á!!”

Nghe thấy lời này của y, Đoàn Chính Thuần không hề có một chút phản ứng nào, mà Nguyễn Tinh Trúc thì lại như thể trời sụp xuống, hô lên một tiếng kinh hãi, vội vàng nhào tới, tay đấm chân đá với Tiêu Phong.

Bà ta vừa đánh, vừa chửi: “Đứa con gái mệnh khổ của ta, tại sao ngươi lại giết con bé…”

Đòn tấn công của Nguyễn Tinh Trúc không đau không ngứa, Tiêu Phong lại thẹn trong lòng, hiển nhiên không hề nhúc nhích, để mặc bà ta đánh chửi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận