Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 223: Gặp phương trượng

Dù Vương Viễn có oan uổng như thế nào đi nữa thì cái chết của Lưu Chính Phong cũng bởi vì hắn giết Khúc Dương, giữa hai người dù gì cũng có một chút liên quan. Bôi Mạc Đình không hề trêu ai ghẹo ai, chỉ không nhận nhiệm vụ giết Vương Viễn mà môn phái giao cho liền bị sút ra khỏi môn phái, con mẹ nó đây hoàn toàn là quan hệ mà bắn đại bác cũng không tới.

"Không trách ngươi được!"

Bôi Mạc Đình rất lý trí nói: "Nhạc Bất Quần đã sớm không ưa ta, cho dù ta nhận nhiệm vụ này thì chắc chắn hắn cũng sẽ tìm lý do khác để đuổi ta ra khỏi cửa."

Bôi Mạc Đình không nói lời này còn tốt, nói tới chỗ này, Vương Viễn càng cảm thấy tội lỗi.

Tại sao Nhạc Bất Quần lại coi Bôi Mạc Đình như kẻ thù? Tất cả cũng vì Bôi Mạc Đình học Tịch Tà Kiếm Pháp.

Vương Viễn thu ba trăm ngàn tiền mặt của Bôi Mạc Đình, không những cắt đinh đinh của Bôi Mạc Đình mà còn đẩy gã vào đường cùng, dù da mặt của Vương Viễn có dày đến mấy thì hắn cũng sẽ không rũ bỏ trách nhiệm như hệ thống của trò chơi này.

Không đợi Vương Viễn nói gì thêm, Bôi Mạc Đình nói tiếp: "Ta không sao, không cần lo lắng cho ta! Dù sao ta có cố gắng đến mấy cũng không học thêm được thứ gì ở phái Hoa Sơn, vốn ta vẫn đang phân vân có nên rời khỏi hay không, bây giờ Nhạc Bất Quần đuổi ta đi cũng giúp ta tiết kiệm được thời gian quyết định."

Vương Viễn đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Bôi Mạc Đình, nhưng cũng không khó để nhìn ra trong lòng tên tiểu tử này không ổn một chút nào. Dù gì Bôi Mạc Đình cũng từng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của phái Hoa Sơn, giờ lại bị người vứt bỏ như vậy, trong lòng đương nhiên có chút uất ức. Cái này giống như chia tay người yêu, nếu muốn chia tay thì ta phải là người nói ra, ngươi đột nhiên đá ta, còn thông báo cho mọi người làm ta cực kì mất mặt...

"Vậy sau này ngươi định đi đâu? Có muốn tới Thiếu Lâm không?" Vương Viễn mời một cách chân thành: "Dù sao hòa thượng cũng không thể kết hôn, đinh đinh không phải là thứ gì quá quan trọng."

Tên này đang nói tiếng người sao? Sao có thể xát muối vào vết thương của người khác như vậy!

"Không đi!" Bôi Mạc Đình quả quyết nói: "Trong thiên hạ không có tên đầu trọc nào là người tốt! Ta muốn đi du lịch khắp thế giới, xem có thể gia nhập môn phái ẩn nào không, lần này ta muốn làm người xấu!"

"Môn phái ẩn? Người xấu?"

Vương Viễn trầm ngâm một chút, sau đó móc một tấm lệnh bài màu đen từ trong túi đồ ra, gửi thông tin sang cho Bôi Mạc Đình: "Ngươi có thể dùng vật này không?"

"Cái này ..."

Thấy tác dụng của tấm lệnh bài Vương Viễn gửi tới, Bôi Mạc Đình đứng ngây ngẩn tại chỗ.

Sau khoảng nửa phút, Bôi Mạc Đình kích động nhắn tin trả lời: "Ngưu ca, ngươi đang ở đâu?"

"Thiếu Lâm tự!" Vương Viễn trả lời.

"Ta qua ngay!" Bôi Mạc Đình vội vàng gào lên.

"Đừng qua, trong thiên hạ không có một tên đầu trọc nào là người tốt đâu!" Vương Viễn cười nói.

"Sao lại thế được, ngài chính là một người tốt!"

"Thật sao? Tại sao ta có cảm giác như ngươi đang chửi ta?"

...

Mấy phút sau, Bôi Mạc Đình vội vàng truyền tống đến Thiếu Lâm tự. Không có quần áo và trang sức tiêu chuẩn của phái Hoa Sơn, cả người Bôi Mạc Đình từ đầu đến chân chỉ có mỗi một màu đỏ, nhìn càng thêm lẳng lơ, khiến các hoà thượng của Thiếu Lâm tự rất kích động.

Không có biện pháp, tất cả mọi người trong Thiếu Lâm tự đều là đàn ông, đương nhiên đều có phản ứng quá khích khi thấy sinh vật giống như đàn bà, huống chi Bôi Mạc Đình nhìn vừa trắng vừa trẻ, ngay cả Vân Trung Hạc cũng khen không dừng.

"Bao nhiêu tiền?"

Sau khi tìm được Vương Viễn, Bôi Mạc Đình không nói lòng vòng khách sáo, trực tiếp hỏi giá.

"Cho ngươi!"

Vương Viễn khoát tay áo, nói: "Nói chuyện tiền bạc làm gì!"

Bôi Mạc Đình rơi vào tình cảnh như vậy Vương Viễn phải chịu ít nhất là tám phần trách nhiệm, vì vậy hắn vẫn cảm thấy có chút áy náy với Bôi Mạc Đình. Hơn nữa Vương Viễn cũng không quá quan trọng chuyện tiền bạc, bây giờ hắn cũng không thiếu tiền, hai người lại là bạn bè, dù sao Vương Viễn cũng chưa cần dùng tấm lệnh bài, đưa cho Bôi Mạc Đình còn hơn là để nó bám bụi ở trong kho đồ của mình.

Bôi Mạc Đình chơi với Vương Viễn lâu như vậy, cũng hiểu được tương đối tính cách của Vương Viễn, không khách khí nữa, nhận lấy Hắc Mộc Lệnh, nói: "Sau này nếu có đồ gì ngươi dùng được, ta sẽ giữ lại cho ngươi."

"Đây là chuyện đương nhiên!" Vương Viễn nói.

"Vậy ta đi bái sư! Ha ha, Hoa Sơn không cho ta ở thì ta vẫn có nơi để về!"

Lấy được lệnh bài, Bôi Mạc Đình hân hoan rời khỏi Thiếu Lâm tự.

Giải quyết xong vấn đề nghề nghiệp của Bôi Mạc Đình, Vương Viễn xoay người, chuẩn bị đi tới phòng luyện công thì hắn thấy một tiểu sa di đầu đầy mồ hôi chạy tới, gã nói: "Đại Xuân sư huynh, sư phụ Tuệ Luân nghe nói ngài đã về, ra lệnh cho ta nói với ngài nhanh đi gặp sư phụ..."

"Được! Ta biết rồi!"

Vương Viễn trả lời, sau đó thở dài, nói: "Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi!"

Sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ thì theo lý là phải trở về sư môn để giao nhiệm vụ, thế nhưng Vương Viễn biết lần này mình đã gây ra tai hoạ lớn, cho nên hắn dứt khoát không đi giao nhiệm vụ. Ai ngờ lão hoà thượng Tuệ Luân lại phái người đến tìm mình.

Không thể tránh được, ai bảo người ta là sư phụ của mình!

Vì vậy dù không muốn, Vương Viễn vẫn đi tới phòng của Tuệ Luân.

"Đại Xuân, chuyến đi này ngươi gây ra tai hoạ lớn rồi!"

Đúng như dự đoán, câu nói đầu tiên khi Tuệ Luân thấy Vương Viễn là một câu khiển trách.

Hòa thượng quét sân đọc kinh Vương Viễn còn có thể tự bế không nghe, huống chi là những câu khiển trách của Tuệ Luân, Vương Viễn tạm thời coi là lão đang khen mình.

"Được rồi! Lời sư phụ nói được ta cũng đã nói hết rồi!"

Sau khi khiển trách xong, Tuệ Luân bất đắc dĩ nói: "Phương trượng đang chờ ngươi ở Đại Hùng bảo điện, lần này có bị đuổi hay không hoàn toàn trông cậy vào vận may của ngươi!"

“Phương trượng!”

Nghe được lời nói của Tuệ Luân, trong lòng Vương Viễn khẩn trương.

Trước kia Vương Viễn xảy ra chuyện, Tuệ Luân đều có thể xử lý được. Nhưng bây giờ lại kêu hắn tự mình đi tìm Huyền Từ, xem ra Tuệ Luân cũng không gánh nổi chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận