Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 502: Phi Vân Đạp Tuyết nhấp nhô

“Này! Ngươi hơi quá đáng rồi đấy!”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

Nói như thế nào Tống Dương cũng là một cô gái có nhan sắc không tồi, cho dù cách ăn mặc hơi hoa hòe hoa sói một chút nhưng vẫn có thể coi là xinh đẹp.

Đám người Một Đám Ô Hợp đã quá quen với Tống Dương, sở dĩ có phản ứng như vậy là bởi vì hôm nay khí chất của cô nàng rất khác ngày thường. Hơn nữa mọi người đều là bạn bè của nhau, đùa giỡn một chút cũng không có vấn đề gì cả, nhưng một người ngoài như Phi Vân Đạp Tuyết lại có biểu hiện như vậy, điều này khiến cho Vương Viễn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Tống... Tống... Tống...”

Có điều ngay lúc Vương Viễn cau mày muốn trách móc Phi Vân Đạp Tuyết đôi ba câu, chỉ thấy Phi Vân Đạp Tuyết chỉ vào Tống Dương nói lắp ba lắp bắp.

“?”

Nghe thấy lời nói của Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn có chút sửng sốt, lời định nói đã chuẩn bị thốt ra khỏi miệng nhưng lại cố nghẹn lại.

Hiện giờ đang ở trong trò chơi, trong tình huống bình thường, mọi người giao lưu với nhau đều sẽ gọi bằng tên trong trò chơi, biết Tống Dương họ Tống thì tám phần mười là người quen ở ngoài hiện thực, chẳng lẽ Phi Vân Đạp Tuyết và Tống Dương là bạn bè ngoài đời sao?

“Ủa? Tại sao lại là ngươi!”

Lúc này Tống Dương mới để ý tới Phi Vân Đạp Tuyết, cô nàng nhìn về phía phát ra tiếng kêu, tức khắc cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

“Các ngươi quen biết nhau hả?”

Mọi người không phải mấy tên ngốc, lúc này cũng đã phản ứng lại.

“Quen biết... Còn rất thân!” Phi Vân Đạp Tuyết lau mồ hôi, chật vật đứng lên nói: “Nàng là em họ của ta!”

“Em họ!”

Mọi người nhìn nhìn Tống Dương, rồi lại quay sang nhìn Phi Vân Đạp Tuyết, cằm đã rơi hết xuống mặt đất, hoàn toàn không thể tin nổi chuyện mà mình vừa mới nghe được.

Phi Vân Đạp Tuyết là ai? Một người có tiền trong trò chơi, hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm, số tiền mà hắn đổ vào trong trò chơi một năm còn cao hơn tổng thu nhập của tất cả những người đang ngồi ở đây.

Tống Dương thì mọi người cũng đều biết rồi, là người nghèo nhất trong số ba người nghèo của Một Đám Ô Hợp, nghèo đến mức mà ngồi xe ngựa trạm dịch cũng phải đi vay tiền, nghe nói ngoài thực tế ngay cả cơm còn không có mà ăn, suốt ngày ăn trực cơm của Vương Viễn.

Hai người này một nghèo khó một giàu có, quả thực là trên trời dưới đất, sao có thể là anh em họ của nhau chứ? Sự chênh lệch giàu nghèo này cũng hơi lớn rồi đó.

Vương Viễn lại kinh ngạc hỏi Phi Vân Đạp Tuyết: “Nàng chính là đứa em họ ăn khỏe mà ngươi nói chỉ cần một chén nước sôi là có thể ăn ba bát ô tô cơm trắng ấy hả?”

“Em họ ăn khỏe!!”

Sắc mặt của Tống Dương lập tức biến thành màu đen.

“Đừng... Chị hai, ngươi nghe ta giải thích!”

“Ngươi chết đi cho ta!”

Tống Dương giẫm lên bàn nhảy tới trước mặt Phi Viễn Đạp Tuyết, trở tay một cái tóm lấy cánh tay của Phi Vân Đạp Tuyết vặn thành bánh quai chèo, sau đó ấn đầu hắn xuống.

“Ầm!” Một tiếng, cô nàng đè Phi Vân Đạp Tuyết xuống mặt bàn, đồ ăn đều bị hất đổ xuống dưới mặt đất.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, phương thức chào hỏi của hai anh em nhà này đúng là rất đặc biệt.

“Đừng để lãng phí lương thực...” Mario thấy nguyên một bàn thức ăn chưa kịp ăn mà đã bị hất văng, đau lòng quỳ rạp trên mặt đất định nhặt lên, cũng may Vương Viễn tay mắt lanh lẹ, một tay túm lấy hắn ta, bấy giờ mới không mất hết thể diện.

“Hừ!”

Sau khi đè ông chủ lớn Phi Vân xuống mặt đất, Tống Dương vỗ vỗ tay, cô nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám nói xấu ta, nếu còn lần sau sẽ trực tiếp đánh chết ngươi!”

Tất cả mọi người: “...”

Tống Dương biết đánh nhau cũng không phải là chuyện bí mật gì, chẳng qua lúc bình thường thái độ của Tống Dương rất khiêm tốn và ngoan ngoãn, không nghĩ tới cô nàng này còn có một mặt bạo lực như vậy, vừa nãy mọi người còn cười nhạo cách ăn mặc của Tống Dương, lúc này người nào người nấy đều ngậm miệng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Bấy giờ Phi Vân Đạp Tuyết mới bò dậy, trên mặt đều là tập mãi thành quen.

“Ngươi không sao chứ...” Vương Viễn nhỏ giọng hỏi.

“Không có việc gì... Làm quen với nó là được, làm quen với nó là được!” Phi Vân Đạp Tuyết vẫy tay, tỏ vẻ bản thân vẫn ổn.

“Nàng đúng là em họ của ngươi hả?” Vương Viễn tò mò hỏi.

“Ừ!” Phi Vân Đạp Tuyết thở dài nói: “Ta cả đời này thuận buồm xuôi gió! Có lẽ nó chính là nhấp nhô duy nhất trong đời ta!”

Độ thuyết phục trong lời nói này của Phi Vân Đạp Tuyết rất cao, con nhà giàu có thể đổ nhiều tiền vào trò chơi chỉ trong vòng một năm như vậy, chắc chắn kỹ thuật đầu thai đã đạt tới cấp cao nhất, có tiền lót đường thì tất nhiên chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, ngày thường đi đường chả may ngã lộn nhào một cái cũng có thể coi là gặp khó khăn rồi.

Đáng thương Phi Vân Đạp Tuyết, cố tình lại có một người em họ nhỏ hơn mình hẳn ba ngày.

Chỉ cần hai người gặp mặt, Phi Vân Đạp Tuyết chắc chắn sẽ bị đánh... Kinh nghiệm tích lũy hơn hai mươi đã khiến lòng của hắn không còn một chút gợn sóng.

“Chỉ là một con nhãi xấu xa mà thôi, đánh nàng ta luôn!” Tên Vương Viễn khốn khiếp lại bắt đầu xúi giục người ta.

“Đánh nó ấy hả?” Phi Vân Đạp Tuyết vẫy tay, trong đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi: “Ta... Ta không đánh lại nó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận