Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1341: Mổ gà lấy trứng

“Đứa trẻ này chính là Thiên Sơn Đồng Lão sao?” Điều Tử có hơi ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không ngờ chưởng môn của phái Thiên Sơn này lại là một bé gái bảy, tám tuổi.

“Bé gái này là ai?”

Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết nhìn thấy đứa trẻ chui ra từ trong bao bố, lại có hơi mơ hồ.

Theo lý mà nói, người ở trong bao của Ô lão đại chắc hẳn phải là Thiên Sơn Đồng Lão mới đúng, nhưng Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết đều đã từng gặp Thiên Sơn Đồng Lão, tuy rằng người ta thoạt nhìn có hơi trẻ trung một chút, nhưng cũng không trẻ đến mức độ này.

“Các ngươi cũng không nhận ra sao?” Điều Tử lại càng ngơ ngác hơn.

“Con mẹ nó, có phải ngươi lầm rồi không?” Vương Viễn hỏi.

“Không có, hoàn toàn dựa theo gợi ý của hệ thống mà.” Điều Tử giải thích.

Ngay khi ba người đang khó hiểu, chỉ nghe thấy một người chơi của phái Thiên Sơn ở bên cạnh đống lửa, nói: “Không đúng, lão Phong, đây không phải là Thiên Sơn Đồng Lão! Ta đã từng gặp bà ta, tuy rằng Thiên Sơn Đồng Lão thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, nhưng cũng phải chừng mười ba, mười bốn tuổi… Còn bé gái này nhỏ quá, ta nói cho ngươi biết, chúng ta đã nói trước rồi đó, anh em trong bang phái chúng ta cũng đều ở đây cả, ngươi đừng hòng lừa ta.”

“Mẹ nó!”

Nghe được lời này của đệ tử phái Thiên Sơn, Phi Vân Đạp Tuyết tức không có chỗ xả.

Rừng lớn chim gì cũng có, vậy mà trong chuyện bắt Thiên Sơn Đồng Lão này, cũng có phần của người chơi phái Thiên Sơn, lẽ nào không sợ bị môn phái chém thành chó hay sao?

“Người này đúng là mổ gà lấy trứng!” Vương Viễn nói: “Dù giết Đồng Lão cũng có tuyệt học, tuyệt học chính là thực lực, miễn là mình cầm được tuyệt học, hắn cũng mặc kệ người khác sẽ ra làm sao.”

“Thật đúng là người chơi ung thư!” Phi Vân Đạp Tuyết nói trong sự tức giận.

Vương Viễn lại không cho là đúng: “Ai kêu phái Thiên Sơn các ngươi không mở tuyệt học chứ!”

Hắn cũng không hề ngạc nhiên một chút nào về sự tồn tại của loại người này, đặc biệt là trong tình huống các môn phái khác đều đã mở tuyệt học cả rồi, nhưng phái Thiên Sơn thậm chí còn chẳng có lấy một nhiệm vụ tuyệt học nào. Điều này lại càng có thể kích thích suy nghĩ xấu xa của những người chơi nào đó, nên chuyện bắt cóc chưởng môn, lấy tuyệt học này, còn không phải là rất bình thường hay sao?

“Ha ha!”

Lúc này, người chơi cầm quạt đó, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Các ngươi hiểu cái gì, con bé này thực ra chính là bản thân Thiên Sơn Đồng Lão đấy! Trong nguyên tác, võ học mà Thiên Sơn Đồng Lão tu tên là [Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công], có thể khiến người cải lão hoàn đồng, chuyển thế trùng tu… bây giờ Thiên Sơn Đồng Lão đang ở trạng thái tán công, mất sạch võ lực, đương nhiên là một bé gái rồi!”

“?”

Ngay khi Vương Viễn nghe thấy ba chữ “trong nguyên tác” này, trong đầu hắn hiện ra một bóng người quen thuộc, lẽ nào cái thứ hàng này là…

Lúc này, người chơi phái Thiên Sơn đó lớn tiếng nói: “Phượng Vũ Cửu Thiên! Ngươi cũng đừng hòng lừa ta! Bằng không ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”

Quả nhiên là gã…

Người chơi phái Thiên Sơn vừa nói ra lời này, Vương Viễn không nhịn được mà vô cùng cảm khái.

Mẹ nó, tên Phượng Vũ Cửu Thiên này, thật đúng là chỗ nào cũng có thể gặp được gã… ngày nào thằng cha này cũng chạy khắp nơi, chưa từng nhàn rỗi, nhưng con mẹ nó lần nào cũng có thể đụng phải mình. Mả cha nó chứ, lẽ nào đây chính là mệnh.

Nhưng nhìn thấy Phượng Vũ Cửu Thiên, Vương Viễn lại hoàn toàn xác định được thân phận của cô bé trước mặt kia, hắn vỗ lên vai của Phi Vân Đạp Tuyết, nói: “Không sai đâu, con bé đó chính là Thiên Sơn Đồng Lão đó.”

Đối với Phượng Vũ Cửu Thiên mà nói, sự xuất hiện của Vương Viễn chính là một cơn ác mộng, nhưng đối với Vương Viễn mà nói, Phượng Vũ Cửu Thiên lại chính là một dấu hiệu may mắn.

Đừng thấy lần nào Phượng Vũ Cửu Thiên cũng râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng sự hiểu biết của người này về nguyên tác vô cùng sâu, mỗi lần Vương Viễn gặp được gã, trên cơ bản đều có thể moi được tuyệt học hoặc là manh mối tuyệt học… Mà mỗi lần Phượng Vũ Cửu Thiên đều sai một bước này, còn Vương Viễn mỗi lần đều giành trước một bước…

Tên xúi quẩy này, phỏng chừng cũng không biết bản thân gã tự mang thuộc tính linh vật đâu.

“Ta đường đường là đại sư chiến lược số một trong trò chơi, cớ gì phải đi lừa ngươi?” Phượng Vũ Cửu Thiên phe phẩy chiếc quạt, nói với vẻ đắc ý: “Lão Lôi, mau đi chém bà ta đi, chém bà ta rồi thì có thể dương danh thiên hạ!”

Người chơi phái Thiên Sơn tên là lão Lôi này, vốn là gọi từ Cửu Thiên Lôi Kiếp.

“Đệt! Bọn họ muốn giết Thiên Sơn Đồng Lão kìa!” Phi Vân Đạp Tuyết ở một bên sốt ruột, vừa nói vừa định xông lên cứu người.

Lúc này, Thiên Sơn Đồng Lão đã mất sạch võ công, làm sao mà chịu nổi một đao của người khác, nếu Cửu Thiên Lôi Kiếp thật sự chém một nhát qua, vậy thì xong đời.

“Đừng qua đó chịu chết!” Vương Viễn ấn Phi Vân Đạp Tuyết đang kích động xuống, chỉ vào Mộ Dung Phục ở bên Phượng Vũ Cửu Thiên: “Ngươi cũng không phải không biết y là ai!”

Bắc Tiêu Phong nam Mộ Dung, đây chính là người nổi tiếng ngang với Tiêu Phong… Mà Tiêu Phong có thực lực thế nào, người nổi danh ngang với y, cho dù có ba Vương Viễn gộp lại, chỉ sợ cũng không thể đỡ được hai, ba chiêu của y. Huống chi, sau lưng Mộ Dung Phục còn có một đám gia thần, bên đống lửa còn có người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo, đều đang nhìn chằm chằm, nếu bọn họ thật sự xông lên như vậy, sợ là sẽ phải cùng Thiên Sơn Đồng Lão chơi xong quá.

“Ta…” Cửu Thiên Lôi Kiếp đáp với vẻ do dự: “Bà ta chỉ là một đứa trẻ thôi! Ta… ta không thể xuống tay được!” Tuy rằng người này không có tố chất, nhưng vẫn còn có chút tính người, ngoại trừ những tên cặn bã biến thái chết tiệt đó ra, thì con mẹ nó, không ai nhàn rỗi đi chém một bé gái chỉ bảy, tám tuổi cả.

“Nhưng mụ ta thật sự là Thiên Sơn Đồng Lão đó!” Phượng Vũ Cửu Thiên nói: “Ngươi có còn muốn tuyệt học nữa không đây? Chém mụ ta, chém con mẹ nó đi!”

“Ta…”

Hai chữ tuyệt học này khiến cả người Cửu Thiên Lôi Kiếp chấn động.

Lúc này, đệ tử của phái Thiên Sơn đều có sự ám ảnh không giải thích được với tuyệt học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận