Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1278: Đoàn Diên Khánh mờ mịt

[Đẩu Chuyển Tinh Di]

Loại hình: Nội công

Phẩm chất: Tuyệt học

Giới thiệu: Tuyệt học độc môn của Mộ Dung thế gia.

Điều kiện học tập: Ngộ tính 35, căn cốt 92, là đệ tử Mộ Dung thế gia.

Bối cảnh công pháp: Tổ tiên Mộ Dung thế gia là Mộ Dung Long Thành sáng chế ra tuyệt thế võ học, tung hoành thiên hạ, vô địch đương thời, là người có nội công phản kích đứng đầu thiên hạ.



“Đẩu Chuyển Tinh Di” là võ học làm nên thương hiệu của Mộ Dung thế gia, Vương Viễn may mắn có được bản thiếu hai chiêu ba thức. Nói về vấn đề phản kích thì chỉ có tuyệt học Thái Cực Quyền của phái Võ Đang mới đánh đồng được.

Hơn nữa hai môn võ học này không chỉ có năng lực chống đỡ cực mạnh mà còn có thể phản kích lại hoàn toàn đòn tấn công của đối thủ, là phiên bản cường hóa của [Kiến Long Tại Điền] + [Tiềm Long Vật Dụng], phỏng theo nội lực đặc biệt của Tiểu Vô Tướng Công, nhất định là một bản phục chế hoàn mỹ.

Đáng tiếc Tiểu Vô Tướng Công là tuyệt học phái Tiêu Dao, mà Đẩu Chuyển Tinh Di chỉ có đệ tử Mộ Dung thế gia mới học được nếu không cùng tu luyện cả hai quyển nội công, không biết chừng sẽ mạnh lên bao nhiêu đâu.

Nghĩ đến đây Vương Viễn càng thêm buồn rầu. Nếu lúc đầu Cưu Ma Trí không cướp mất Tiểu Vô Tướng Công của mình, thì hiện tại hắn có thể bán cả hai quyển công pháp rồi, nhất định sẽ kiếm được bộn tiền.

Giờ thì hay rồi, cả bốn người chẳng ai sử dụng được… Vương Viễn tiện tay nắm “Đẩu Chuyển Tinh Di” cho Phi Vân Đạp Tuyết.

Vì nhiệm vụ này mà Phi Vân Đạp Tuyết ném hai chục nghìn vàng qua cửa sổ, cuốn “Đẩu Chuyển Tinh Di” này coi như bồi thường lại cho hắn ta.

Lúc này trong ảo trận Trân Lung chỉ còn mỗi tâm ma của Đoàn Diên Khánh.

Mà ba người Vương Viễn đã lấy được mấy quyển tuyệt học.

Độ khó của phụ bản càng ngày càng cao, hơn nữa không thể đơn giản gọi là độ khó nữa.

Ví dụ như phụ bản Đỉnh Quang Minh, khó thì khó thật, nhưng chỉ cần thực lực đủ mạnh là qua được. Còn Trân Lung kỳ trận lại khác, mỗi tâm ma lại có cách phá giải riêng, góc độ cực kỳ xảo quyệt còn bị cưỡng chế không được sử dụng vũ lực nữa. Cho dù tu vi của ngươi có cao đến đâu đi nữa, không tìm được điểm đột phá thi cũng thành trống đánh xuôi, kèn thổi ngược thôi.

Độ khó của phụ bản này so ra cao hơn những phụ bản khác rất nhiều.

Họ đi đến được tận giờ không những cần mưu kế của Vương Viễn, còn cần bản lĩnh riêng của mấy người Tống Dương. Ải đầu tiên cần Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ của Mario, ải hai cần Thập Hạng Toàn Năng của Tống Dương, ải ba cần tài lực của Phi Vân Đạp Tuyết.

Ảo trận Trân Lung này giống như phụ bản của bốn người gộp lại vậy.

Nó khiến bốn người Vương Viễn ở giữa bàn cờ có cảm giác bị người ta thao túng. Ngươi cho rằng mình đang hạ nước cờ nhưng thật ra lại chính là quân cờ. Rốt cuộc là người đang đánh cờ hay bị thao túng, loại cảm giác đó rất giống với tích Trang Chu mộng điệp.

Dĩ nhiên độ khó tuy cao nhưng phần thưởng lại cực kỳ phong phú.

Qua một ải được một tuyệt học, ải cuối cùng chính là Đoàn thị Đại Lý, phần thưởng tuyệt học quá nửa là Lục Mạch Thần Kiếm trong truyền thuyết.

Nghĩ tới đây, bốn người đều thầm kích động không thôi.

Đó chính là võ học kinh điển nổi tiếng ngang với “Dịch Cân Kinh” trong truyền thuyết đó, chỉ nghe nói qua chứ chưa ai tận mắt nhìn thấy cả, từ xưa đến nay người có thể luyện thành lác đác chẳng mấy ai, e rằng nhìn khắp thiên hạ chắc chỉ có mỗi Đoàn Dự là lĩnh hội được môn thần công này.

Nghe nói ngưỡng cửa bước vào tu luyện của môn thần công này rất cao, người bình thường không học được. Ai nấy đều tò mò không biết rốt cuộc yêu cầu học tập của nó cao đến đâu.

Bốn người Vương Viễn ôm tâm trạng kích động mở khóa tâm ma của Đoàn Diên Khánh.

Vương Viễn và Đoàn Diên Khánh cũng tính là quen biết, hơn nữa hắn không ghét y, rất nhiều hiểu lầm giữa hai bên đều do nhiệm vụ cả chứ bọn họ không hề thù oán nhau.

Trái lại, Đoàn Diên Khánh còn muốn nhận Vương Viễn làm đồ đệ kìa, hắn cũng rất thông cảm với vị thái tử sa cơ lỡ vận này.

Còn chuyện vì sao Đoàn Diên Khánh đang từ một thái tử rớt xuống làm dân cày Vương Viễn chỉ biết chút chút, năm đó hình như Dương Nghĩa Trinh phản loạn, Đoàn Diên Khánh bị người ta đánh thành tàn phế, sống chết không rõ.

Không ai biết con người kiên cường này làm sao sống sót đến giờ, cũng không biết bằng cách nào y luyện được võ công tuyệt thế, nửa chính nửa tà tương hỗ.

Điều khiến Vương Viễn càng khó hiểu hơn là, oan có đầu nợ có chủ, Dương Nghĩa Trinh phản loạn mới dẫn đến một loạt cơ sự sau đó thì y phải hận Dương Nghĩa Trinh mới phải, sao cứ đi làm khó dễ Đoàn Chính Minh.

“Đùng đoàng!!!”

Sau khi tiến vào tâm ma của Đoàn Diên Khánh, bốn người Vương Viễn xuất hiện bên ngoài hoàng cung Đại Lý.

Trên trời sấm chớp đì đùng, lóe sáng cả màn đêm tăm tối, mưa to như trút nước, binh lính ngoài hoàng cung loạn hết cả lên, tựa hồ mới trải qua một trận chiến khốc liệt, chưa thể khôi phục lại.

Mưa đổ rào rào, đèn đuốc tắt ngấm, bốn người Vương Viễn nương theo ánh chớp và ánh sáng từ trang bị dáo dác nhìn quanh tìm kiếm tung tích của Đoàn Diên Khánh.

Đoàn Diên Khánh là một người què, dáng vẻ rất nổi bật, chống nạng đi giữa đêm tối rất dễ bị nhận ra.

Nhưng trên đường bọn họ đi, ngoài trừ bên ngoài cổng hoàng cung la liệt binh lính thì không còn một bóng người nào khác cả chứ đừng nói là một người què chống nạng.

“Ái! Ai sờ mó người ta đấy?”

Lúc mọi người đang ngó nghiêng khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng Đoàn Diên Khánh đâu, Tống Dương đột nhiên la lên thất thanh, nhảy vọt vào lồng ngực Vương Viễn.

“Đậu mòe! Lão Mã ngươi muốn làm gì?”

Vương Viễn lớn tiếng khiển trách.

Ở đây chỉ có bốn người bọn họ, Vương Viễn chắc chắn không sờ mó Tống Dương, Phi Vân Đạp Tuyết không có lá gan đó, người gây án chỉ còn lại mỗi Mario…

“Liên quan gì đến ta?” Mario tức giận nói: “Ông đây đi ngay sau ngươi này! Có sờ cũng phải sờ ngươi!”

“Ngươi ở ngay sau ta? Thế rốt cuộc là ai ngứa đòn?”

“Ta… Ta… Cứu ta…”

Vương Viễn còn định nói gì đó, chỉ nghe dưới mặt đất truyền đến một giọng nói khàn đặc: “Nàng… Nàng đạp trúng ta…”

“Có người!”

Nghe thấy có tiếng người, Phi Vân Đạp Tuyết vội mở hiệu ứng đặc biệt của trang bị lên mức tối đa. Mấy người Vương Viễn theo tiếng rên nhìn lại, chỉ thấy một tên ăn mày cả người bê bết máu nằm giữa vũng nước, tóc tai rối bời không ra hình người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận