Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 299: Ngươi nói bỏ đi là bỏ đi sao?

Loại người có tâm lí vặn vẹo như vậy không né xa thật xa mà còn tập hợp lại đi tìm hắn để gây phiền phức, đây không phải là có bệnh sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Bạch quyết định ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như hết.

Mua hơn một trăm viên hồn châu chỉ tốn hơn chục đồng vàng, Mặc Bạch vẫn có thể chấp nhận được chút tổn thất này.

Còn mấy tiếng nữa mới kết thúc hoạt động, vẫn đủ thời gian mua chừng đó hồn châu, tiền thưởng có thể ít hơn một chút, nhưng vẫn tốt hơn là tiếp tục đi trêu chọc Vương Viễn.

Dĩ nhiên, có một số chuyện một khi đã xảy ra thì không chỉ một bên muốn bỏ đi là bỏ đi được.

Vương Viễn là người như thế nào chứ? Tên nhãi này lúc nào cũng thà chết không chịu thiệt.

Mặc Bạch cảm thấy mình không truy cứu đã coi như khoan hồng độ lượng rồi, nhưng đối với Vương Viễn mà nói, chuyện này chắc chắn còn chưa xong đâu.

Chơi trò chơi lâu như vậy, trừ lần trước ở thành Yến Kinh bị hệ thống gài bẫy một lần, đây vẫn là lần đầu tiên Vương Viễn bị người khác bao vây.

Lần trước, khi ở thành Yến Kinh, bị mấy vạn người vây quanh, Vương Viễn còn không chịu tổn thất gì, lần này chỉ bị mấy chục người tập kích mà đã mất đi ba người đồng đội, Vương Viễn sao có thể chịu nổi chứ.

Những hồn châu này cũng không phải của đám Mặc Bạch, mà là bọn họ vừa mua vừa cướp được, Vương Viễn cũng dùng phương thức y hệt như vậy để cướp lấy hồn châu trong tay Mặc Bạch.

Mặc Bạch cho người đi cướp hồn châu lại, việc này Vương Viễn không có ý kiến, nhưng giết người đoạt bảo thì quên đi, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ! Người vô liêm sỉ như Vương Viễn bị bao vây, đâu thể nói bỏ đi là bỏ đi được.

“Các ngươi tổn thất bao nhiêu?”

Sau khi rời khỏi thôn Hoa Sơn, Vương Viễn nhắn vào kênh đội hỏi thử tổn thất của ba người Độc Cô Tiểu Linh.

“Năm viên hồn châu!”

“Bảy viên hồn châu!”

Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị nhao nhao trả lời, tổn thất của cả hai cũng không tính là quá cao.

“Thật ra ta không bị cướp hồn châu.” Đinh Lão Tiên lại nói với vẻ mặt đau khổ: “Đại hồn châu của ta bị rơi rồi.”

“Ách...”

Nhìn thấy tin nhắn của Đinh Lão Tiên, mọi người không khỏi cảm thấy bi ai.

Một viên đại hồn châu không chỉ đơn giản là được gấp mười điểm tích phân, sau khi giao nộp, tỷ lệ nhận được phần thưởng đặc biệt cũng rất cao.

Đinh Lão Tiên cũng coi như là một thầy thuốc tốt đã cứu nhiều người, không nghĩ tới lại xui xẻo như vậy, bị người ta đánh cho rơi ra một viên đại hồn châu.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Bọn họ sẽ không tiếp tục truy sát chúng ta đấy chứ?” Độc Cô Tiểu Linh lo lắng hỏi.

Từ lúc mới bắt đầu chơi trò chơi, Độc Cô Tiểu Linh đã bị đuổi giết, chuyện như vậy bị nhiều cũng quen rồi, chỉ có điều bây giờ mọi người đang làm nhiệm vụ, bị truy đuổi như thế có thể sẽ ảnh hướng tới tiến độ của cả đội.

“Chắc là không đâu!”

Vương Viễn nói với vẻ chắc chắn: “Sau khi chúng ta giao nộp hồn châu, bọn họ truy sát chúng ta cũng chỉ tổ làm lãng phí thời gian của bọn họ thôi.”

“Nói cũng đúng!” Mấy người Bôi Mạc Đình gật đầu nói: “Vậy thời gian tới chúng ta không làm nhiệm vụ sao?”

“Không vội!”

Vương Viễn phủi tay, cười híp mắt nói: “Ta có một cuộc làm ăn lớn, mọi người có muốn tham gia không?”

“Làm ăn lớn?” Mọi người nghe vậy không khỏi ngẩn người, sau đó nói: “Còn thứ gì quan trọng hơn kiếm hồn châu sao?”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha nói: “Làm xong cuộc buôn bán này, mỗi người chúng ta chí ít có thể có hơn năm mươi viên hồn châu trở lên.”

“Mỗi người năm mươi viên? Thật hay giả vậy?”

Nghe Vương Viễn nói như thế, tất cả mọi người đều trở nên tỉnh táo.

Mỗi người năm mươi viên, vậy thì là ba trăm năm mươi viên, hiệu suất này còn nhanh hơn gấp đôi việc đi kiếm đại hồn châu.

“Làm thế nào? Lão Ngưu, không phải ngươi đang đùa bọn ta đấy chứ.” Mario hỏi với vẻ nghi ngờ.

Ba trăm năm mươi viên hồn châu, nghe như thể đang bán hàng đa cấp vậy, không có một chút thực tế nào cả.

“Ha ha!” Vương Viễn cười hỏi: “Hồn châu trong tay chúng ta tới từ đâu hả!”

“Không phải là cướp của Mặc Bạch sao?” Bôi Mạc Đình ra vẻ: “Cao thủ đặc biệt gì chứ, ông đây chỉ cần một kiếm đã giết được tên nhãi kia rồi!”

Giết một người chơi đã bị người khác cướp mất vũ khí, Bôi Mạc Đình còn tự hào như vậy.

“Không sai!”

Vương Viễn gật đầu nói: “Có thể cướp hồn châu của Mặc Bạch, như vậy tất nhiên có thể cướp hồn châu của những người khác.”

“Chuyện này...”

Lúc này, Nhất Mộng Như Thị không khỏi sôi sục: “Lẽ nào bọn họ không giao nộp hồn châu sao?”

Theo lẽ thường, đám Vương Viễn có hồn châu sẽ lập tức giao nộp, phản ứng của những người khác cũng nên như thế mới đúng.

“Không có!” Vương Viễn nói với vẻ quyết đoán: “Nếu như vậy thì tổng điểm trên bảng xếp hạng chắc chắn sẽ có tên của bọn họ, có hồn châu lại không giao nộp, chắc chắn là bọn chúng sẽ đưa hồn châu cho kẻ khác rồi.”

“Cho kẻ khác... Lẽ nào là...”

Mọi người hơi sững sờ, sau đó trăm miệng một lời nói: “Phi Vân Đạp Tuyết?”

Phi Vân Minh, Phi Vân Đạp Tuyết, thu mua hồn châu... Liên hệ những thứ này lại, vừa xem đã hiểu ngay.

“Ừ! Rõ ràng là không còn người nào khác!” Vương Viễn gật đầu.

“Còn một chuyện nữa!” Lúc này Đinh Lão Tiên nói: “Nhìn lại tình cảnh ba người bọn ta bị truy sát cùng với bốn người các ngươi bị bọn họ bao vây, Phi Vân Minh tổng cộng có hơn năm mươi người, mà làm gì có chuyện để một người giữ hết hồn châu chứ? Truy sát năm mươi người để cướp hồn châu có phải là có hơi phi thực tế không?”

Đinh Lão Tiên dẫu sao cũng là người làm ăn, suy nghĩ kỹ càng hơn những người khác nhiều.

Đúng vậy, Phi Vân Minh nhiều nhất có khoảng năm mươi người, hồn châu chắc chắn không ở trên từng người một. Theo nghe ngóng trước đó, Phi Vân Minh chia thành mười người một đội, hồn châu giành được chắc hẳn do đội trưởng của các đội giữ.

Năm mươi người tức là có năm đội, cho nên chỉ vẻn vẹn có năm người giữ hồn châu mà thôi.

Hiện tại, nhóm Vương Viễn biết một đội trưởng trong số đó chính là Mặc Bạch, nhưng hồn châu trên người y đã bị mọi người đánh đến rớt ra rồi, về phần bốn người còn lại là ai thì cả bọn hoàn toàn không có đầu mối.

Trong năm mươi người tìm ra năm người, tỉ lệ một phần mười này hiển nhiên không hề cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận