Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 863: Dũng sĩ đứng đầu Mãn Châu

“Các ngươi hãy cầm lấy hai thanh chủy thủ này.

Hoàng đế lôi từ trong bàn đọc sách ra hai thanh chủy thủ có phần chuôi bằng vàng, đưa tới trước mặt Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ.

Cả hai tiện tay nhận lấy.

Sau khi liếc mắt nhìn thuộc tính, Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ đều vui mừng không thôi.

Chủy thủ này không những hoa lệ mà thuộc tính còn rất khá, thế mà lại là một vũ khí phẩm chất Ưu tú, hơn nữa còn đi theo cặp, thuộc loại trang bị bộ, cho dù bản thân không dùng thì bán đi lấy tiền vẫn ổn.

“Ngao Bái sắp đến rồi! Hai vị tạm lánh mặt đi đã!”

Hoàng đế phất tay ra hiệu với Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ.

Cả hai hiểu ý nhanh chóng di chuyển, núp phía sau bình phong.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một tên thị vệ hô to: “Ngao Thiếu Bảo(*) kiến quá, hoàng thượng vạn phúc kim an.”

(*)Thiếu bảo: Thuộc một trong những bậc quan cao nhất chuyên phụ giúp cho vua, ngang hàng với Thiếu bảo có Thiếu sư và Thiếu phó, chuyên giúp đỡ Tam công (Thái sư, Thái phó, Thái bảo), mà công việc của Tam công chính là làm thầy, nuôi nấng, dạy dỗ vua.

Hoàng đế nói: “Ngao Thiếu Bảo vào đi!”

Cùng lúc đó một đại hán thân hình vạm vỡ vén rèm cửa bước vào, tiến lại quỳ gối khấu đầu.

Đại hán cao lớn với vẻ mặt hung hãn kia chính là Ngao Bái.

Ngao Bái (Uy Chấn Thiên Hạ)

Cấp: 80

Cảnh giới: Xuất Thần Nhập Hóa

Điểm khí huyết: 800.000/800.000

Điểm nội lực: 5000/5000

Võ học tinh thông: Thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, dũng khí và sức mạnh hơn người.

Giới thiệu bối cảnh: Dũng sĩ đứng đầu Mãn Châu, chinh chiến sa trường nhiều năm, chiến công hiển hách, là một trong số những cố mệnh đại thần của Khang Hi, tính tình tàn bạo và ngang ngược.

Thiên phú đặc thù: Trời sinh thần lực

“Đụ mòe, là BOSS loại hình sức mạnh!”

Vương Viễn thấy thông tin về Ngao Bái xong thì khẽ nói với Phương Đông Chưa Tỏ: “Lão già này quả nhiên khó đối phó.”

Trong trò chơi có lưu truyền một câu thế này: học võ phải chú trọng thân pháp, đánh BOSS thì né loại có lực tay cao.

Mặc dù trong cộng đồng người chơi, xuất phát điểm của võ học theo trường phái thân pháp nhìn chung cao hơn trường phái lực tay, nhưng lúc đánh BOSS mà nói… người chơi sợ nhất chính là BOSS thiên về lực tay.

Dẫu sao BOSS cũng khác với người chơi, người chơi chỉ chuyên tăng lực tay, lên cấp 50 cùng lắm mới có hơn mười nghìn điểm khí huyết, nhưng BOSS hở một tí là mấy chục đến hơn triệu điểm máu, điều kiện bẩm sinh quyết định tất cả.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất khi đánh BOSS là gì? Khống chế và sát thương!

BOSS thiên về thân pháp thì kỹ xảo là trên hết, lực phán định và sát thương tương đối yếu hơn chút, bất kể là khống chế, đỡ đòn hay giảm sát thương, người chơi đều có thể thi triển thuần thục.

Nhưng BOSS loại hình lực tay lại khác, da dày thịt béo thì thôi đi, sát thương cao là điều hiển nhiên rồi, lực phán định còn cao ngút ngàn, hiệu quả của chiêu thức khống chế mà người chơi đánh lên người BOSS bị giảm sút trên diện rộng. Thêm nữa, cũng vì lý do lực phán định cao nên người chơi đứng hàng trước đụng độ BOSS loại hình sức mạnh sẽ ăn đủ, kiểu gì cũng phải rớt nửa cái mạng, căn bản là muốn đánh đấm tí cũng chẳng được.

Bởi vậy người chơi ghét nhất là BOSS có lực tay cao, có rớt công pháp hay không thì chưa chắc nhưng khó đánh chắc luôn. Đừng thấy Ngao Bái mới cấp 80 mà coi thường, đối với người chơi mà nói, độ khó khi giải quyết lão ta chẳng kém cạnh gì Lý Mạc Sầu gần cấp 100.

“Chờ một chốc xem tình hình thế nào đã!” Phương Đông Chưa Tỏ nói rồi rút trường kiếm ra.

Bấy giờ, hoàng đế cười nói: “Ngao Thiếu Bảo, khanh tới đúng lúc lắm, ta đang luyện đấu vật với mười mấy tiểu thái giám. Nghe nói khanh là dũng sĩ đứng đầu Mãn Châu ta, khanh tới chỉ điểm cho bọn chúng mấy chiêu đi, thấy sao?”

Ngao Bái mỉm cười đáp: “Để hoàng thượng vui vẻ, thần dĩ nhiên phải dốc hết sức hầu hạ.”

Hoàng đế cười nói: “Tiếu Quế Tử, ngươi ra bảo đám thị vệ ngoài kia đi nghỉ ngơi đi, ta chưa cho truyền thì khỏi cần đến hầu hạ.” Hắn vừa cười vừa nói, còn làm mặt quỷ với Ngao Bái khiến lão cười vang.

Tiểu Quế Tử nhận lệnh đi ra ngoài.

Sau khi tất cả đám thị vệ rời khỏi, ánh mắt hoàng đế thay đổi, cười lạnh một tiếng rồi ném ly trà trong tay xuống đất.

“Loảng xoảng…”

Ly trà vừa bể, tiếng bước chân của mười hai tiểu thái giám truyền đến, bọn họ đồng loạt lao thẳng về phía Ngao Bái.

Cả đám làm đủ kiểu động tác cong tay gập chân, cùng hướng mũi tấn công vào Ngao Bái.

Hoàng đế cười ha ha bảo: “Ngao Thiếu Bảo cẩn thận.”

Ngao Bái thấy hoàng đế trẻ tuổi xúi đám tiểu thái giám kiểm tra bản lĩnh của mình thì chỉ khẽ mỉm cười, hai tay vung ra hai hướng, bốn gã thái giám nằm lăn sõng soài. Lão ta còn không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm đám thái giám bị thương, thế là khẽ quét chân trái, thêm hai gã nữa ngã liểng xiểng. Lão ta lập tức cười to.

Lúc này Tiểu Quế Tử đã sớm lần ra sau lưng Ngao Bái, nhắm thẳng huyệt Thái Dương của lão ta mà nện một quyền thật ác.

“Bốp!”

Ngao Bái bị đánh đến hơi lảo đảo, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, trong bụng nhất thời bùng lên lửa giận: “Đám thái giám này thật vô lễ!” Lão ta tức tốc quét tay trái tới, hất văng ba gã thái giám ra ngoài, lúc xoay người qua lại ăn thêm một cú vào ngực từ Tiểu Quế Tử.

“Ha ha, thằng nhãi này cũng âm hiểm đấy!”

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ trốn sau bình phong đang thì thầm với nhau.

Hai đòn đánh lén của Vi Tiểu Bảo dù rất nhanh nhưng hoàn toàn không có lực, tuy đánh trúng điểm yếu hại của Ngao Bái nhưng hiệu quả đem lại chẳng được bao nhiêu.

Ngao Bái thấy người đánh lén mình chính là thái giám thiếp thân của hoàng đế thì mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng dẫu sao lão ta cũng không tin hoàng đế lại đi sai đám nhóc tới bắt mình, thế là duỗi tay trái ra đè vai phải Tiểu Quế Tử xuống.

“Xem đây!”

Tiểu Quế Tử hét lớn, tay trái vụt qua trước mặt Ngao Bái.

Lão ta vừa cúi đầu đã nghe “bịch” một tiếng, ngực lại dính một đạp của Tiểu Quế Tử.

“A!”

Cú đá trúng đích nhưng Tiểu Quế Tử lại kêu lên đau đớn, chân hắn ta như đụng trúng bức tường đá vậy, kẻ địch có sao không thì không biết chứ chân hắn ta thì đau chết được.

Ngao Bái thấy hắn ta dùng cả chiêu đòi mạng thì vừa giận vừa sợ, trong lúc quần đấu cũng không kịp suy nghĩ cặn kẽ xem dụng ý của hoàng đế là gì, lão ta chỉ muốn thoát khỏi đám tiểu thái giám phiền phức này, trước tiên phải xử lý bọn chúng đã. Nhưng đám thái giám vẫn cố lôi lôi kéo kéo đỡ nhau dậy, trừ mấy tên ngã lăn lộn chưa ngóc lên được, số còn sót lại đều ra sức nhào lên. Tiểu Quế Tử thò tay vào ống giày, lôi ra một thanh chủy thủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận