Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1003: Bắn người phải bắn ngựa trước

Ngay lúc Bạch Hạc Lưỡng Sí cảm thán vì sự phối hợp không chê vào đâu được của đồng đội thì Lâm Xung – thanh niên sắp bị bốn người quần đấu – không chút hoang mang lắc người một cái, tay trái cầm dây cương kéo giật về sau.

“Hí…”

Con ngựa đen hí vang, đột nhiên xoay một vòng.

Lâm Xung đặt ngang thương trên ngựa, mượn lực ngựa xoay vòng mà vung tròn trường thương.

“Ầm!!!”

Mario đứng bên phải Lâm Xung trúng chiêu đầu tiên, bị ngựa đen húc bay đập mạnh lên vách đá.

Tiếp đó là Bôi Mạc Đình…

Người xưa nói, dài một tấc mạnh thêm một tấc, trường thương trong tay Lâm Xung dài mấy thước, Bôi Mạc Đình cầm kim châm đứng từ xa phóng người ta, kết cục ra sao hẳn không cần nói cũng biết. Bôi Tử bị vũ khí của Lâm Xung quét ngang hông hất văng ra ngoài.

Tống Dương và Vương Viễn nhờ thân thủ nhanh nhẹn, thấy Lâm Xung vô sỉ mượn ngựa trở mình, triệt tiêu công kích cứng còng xong còn phát động tấn công luôn được thì vội vàng thu hồi lực đạo, nhảy lùi về sau, đồng thời tránh thoát công kích của y.

“Xem kiếm đây!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí không hổ là cao thủ, tận dụng mọi thời cơ. Vó ngựa Lâm Xung vừa ngừng hắn ta đã duỗi hai tay ra, trường kiếm chia làm tám xếp thẳng hàng trước mặt.

Kế đó Bạch Hạc Lưỡng Sí vung tay lên, tám thanh trường kiếm đồng loạt phóng về phía Lâm Xung.

Nhưng Lâm Xung vẫn rất bình tĩnh, kéo giật trường thương về sau rồi vung lên liên tiếp.

“Keng keng keng keng…”

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, tám thanh kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí bị Lâm Xung đánh rơi hết cả.

“Cha tiên sư nó!!!”

Nhóm Vương Viễn thấy Lâm Xung biến thái như vậy thì đều trợn mắt há hốc mồm.

Người chơi trong chốn giang hồ cơ bản chia làm hai loại là lực tay và thân pháp.

Dòng lực tay có sức phán định cao, nhưng thời gian công kích cứng ngắc dài, công pháp đại khai đại hợp, vững chắc có lực, cho nên tốc độ đánh hơi chậm.

Dòng thân pháp có thời gian công kích cứng ngắc ngắn, nhưng lực phán định khá thấp, công pháp thiên về tốc độ, chú trọng vào tính tinh xảo, ra tay chuẩn xác mau lẹ.

Hai dòng đều có những ưu điểm và khuyết điểm riêng.

Lâm Xung lại khác, công kích của y không những mạnh, lực phán định cao mà thân thủ cũng cực kỳ linh hoạt.

Nguyên một chiêu vừa rồi y đã vung giáo liên tục tám lần, đánh rớt phi kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí, vừa chuẩn lại vừa nhanh. Càng đáng sợ hơn là, Lâm Xung hoàn toàn không có thời gian cứng ngắc sau công kích, sau khi dùng ngựa húc bay bốn người Vương Viễn vây công mà vẫn làm ra động tác phản ứng cực mau. Thật là một tên khó giải quyết.

“Cẩn thận!”

Sau khi đánh rớt kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí, Lâm Xung không hề dừng lại mà tiếp tục thúc ngựa xông về phía hắn ta.

“Kiếm tới!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí hét lớn một tiếng, chập năm ngón tay lại, phi kiếm bị Lâm Xung đánh văng đồng loạt bay trở về.

Lâm Xung không thèm nhìn tới, vung trường thương ra trước, đánh rơi phi kiếm thêm lần nữa.

Mắt thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí sắp bị ngựa húc chết, Vương Viễn vươn tay phải ra nắm hờ giữa không trung, sử dụng một chiêu [Cầm Long Công].

“Gào!”

Một tiếng rồng gầm vang lên, Bạch Hạc Lưỡng Sí được Vương Viễn tóm đến trước người, thoát chết trong gang tấc.

“Cám ơn Ngưu ca!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí sợ đến trắng bệch mặt. Người chơi phái Hoa Sơn nổi tiếng là máu thấp, nếu bị Lâm Xung húc trúng e rằng giờ đã biến thành cái bánh tét.

Lúc bọn họ đang nói chuyện Lâm Xung đã ghìm ngựa lại, chuyển mũi trường thương thình lình đâm về phía Vương Viễn và Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Một đạo kình khí bắn vào Vương Viễn.

Hắn vận chân khí, đánh một chưởng ra, đập tan kình khí của Lâm Xung.

“Làm thế nào bây giờ? Đánh không xi nhê gì cả! Con chó này căn bản không có thời gian công kích cứng ngắc!” Bạch Hạc Lưỡng Sí thấy Lâm Xung dừng ngựa vung thương, một loạt động tác lưu loát liền mạch thì có hơi luống cuống.

Trò chơi ra mắt không biết bao nhiêu BOSS, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một con giở trò đểu giả như Lâm Xung.

“Có biện pháp!”

Vương Viễn khẽ híp mắt, tựa như nhận ra gì đó.

“Biện pháp gì?”

Đám Mario rối rít hỏi.

Sau mấy hiệp, mọi người đã cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của Lâm Xung, y ra đòn vừa nhanh vừa mạnh, chiêu này nối tiếp chiêu kia cứ như đang bật hack, căn bản không sao đấu lại được.

“Bắn người phải bắn ngựa trước!”

Vương Viễn thản nhiên nói: “Không phải Lâm Xung không có thời gian công kích cứng ngắc, mà vấn đề nằm ở con ngựa của y.”

“Ngựa?”

Mọi người đều là cao thủ, Vương Viễn không cần phải nói quá rõ, chỉ hơi gợi ý thôi là ai nấy đều vỡ lẽ cả.

Đúng vậy, sở dĩ Lâm Xung không có công kích cứng ngắc vì y đang cưỡi ngựa.

Ngựa và người là hai đơn vị khác nhau, thời gian công kích cứng ngắc cũng tính riêng, nhưng Lâm Xung cưỡi ngựa cực giỏi, y và nó gần như đã hợp thành một thể.

Thời điểm Lâm Xung dính cứng ngắc, ngựa sẽ quay lại trợ giúp tấn công và thời điểm ngựa dính cứng ngắc, Lâm Xung sẽ ra tay công kích, ngăn người chơi lại.

Một người một ngựa phối hợp ăn ý, dùng công kích để triệt tiêu thời gian cứng ngắc của nhau.

Nhờ nguyên nhân này mà thoạt nhìn Lâm Xung như thể không có thời gian cứng ngắc sau công kích vậy.

Thật ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là sự phối hợp nhuẫn nhuyễn giữa người và ngựa.

Chỉ cần giết một trong hai là có thể giải quyết được vấn đề khó nhằn này.

Lâm Xung là người khống chế, cũng là người chỉ huy, chiếm phần chủ động phối hợp trong đội hình này, tấn công Lâm Xung chắc chắn không có hiệu quả, cho nên ngựa mới là mấu chốt để giải quyết vấn đề.

“Ba người các ngươi kiềm chế Lâm Xung! Ta và lão Ma tấn công ngựa!”

Sau khi tìm được điểm mấu chốt, Vương Viễn nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch tác chiến.

Lúc đánh nhau đám Bôi Mạc Đình vẫn rất nghe lời Vương Viễn, còn Bạch Hạc Lưỡng Sí mới được hắn cứu một mạng, hiện tại dù hơi nghi ngờ nhưng cũng không dám không nghe.

Ba người Bôi Mạc Đình đồng loạt xông lên, tấn công Lâm Xung theo ba hướng trái phải sau.

Ba bọn họ đều là người chơi thiên về thân pháp, tốc độ di chuyển cực nhanh, Lâm Xung không dám coi thường, vung trường thương lên ngăn cản cả ba.

Vương Viễn tiến lên trước một bước, vận [Đại Kim Cương Chưởng Lực] nện lên đầu ngựa.

“Hí!”

Một chưởng này của Vương Viễn mang theo chưởng lực kinh người, ngựa của Lâm Xung bị đánh đến độ kêu ré lên, nhấc vó trước định đạp cho Vương Viễn một phát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận