Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1516: Đi Nga Mi

Cái gì gọi là cùng đường đánh trả?

Mộ Dung thế gia ngươi lợi hại lắm mà, tập trung người chơi của các đại môn phái chạy đến núi Thiếu Thất gây chuyện, kết quả hòa thượng đó bị ép đến nôn nóng, trực tiếp kết thúc quan hệ đôi bên, giao ngọc tỷ cho triều đình.

Đã nói từ sớm rồi, cái gọi là mộng phục quốc của Mộ Dung thế gia chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi. Mộ Dung thế gia có trâu bò cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là một nhà giàu, còn có thể trâu bò hơn cả quan phủ được chắc?

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, Vương Viễn sẽ chơi một chiêu mượn đao giết người này.

Ở phía bên Vạn Thánh Sơn, Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng nghĩ mà phát sợ.

Mẹ nó chứ, cũng may mình nghe lời của hòa thượng đó, không tới giành ngọc tỷ, bằng không lúc này có khả năng bị triều đình tiêu diệt cũng không phải là Mộ Dung thế gia đâu.

Đương nhiên, hiện tại người xui xẻo nhất chẳng ai ngoài Phượng Vũ Cửu Thiên.

Lúc này, người này đang bị đám người Mộ Dung Thế gia ấn vào góc đường đá một trận: “Con mẹ nó, không phải ngươi nói không có sơ hở hay sao? Hòa thượng đâu? Ngọc tỷ đâu? Chơi dại rồi!”

“Ta cũng không ngờ hòa thượng đó lại ác độc như vậy, ta thật sự không cố ý mà!” Phượng Vũ Cửu Thiên vừa ôm đầu vừa khóc lóc giải thích.

“Ngươi phải chịu trách nhiệm cho chuyện này! Đánh chết hắn!”

Phượng Vũ Cửu Thiên không giải thích còn đỡ, vừa giải thích mọi người lại càng tức hơn, vây lên lại đánh thêm một trận nữa… đánh tới đánh lui, Phượng Vũ Cửu Thiên đã bất động, không bao lâu sau, chỉ thấy cơ thể của gã mờ ảo.

“Đù!”

Người chơi Mộ Dung thế gia thấy thế đều sụp đổ, thằng chó Phượng Vũ Cửu Thiên này lại cưỡng chế thoát trò chơi.



Để phủi sạch quan hệ với phản tặc Mộ Dung thế gia, các người chơi nhao nhao rút lui khỏi trận doanh của Mộ Dung thế gia.

Phương trượng của Thiếu Lâm tự, Phương Chứng đại sư là người đầu tiên đứng ra bày tỏ thái độ, muốn giải trừ khó khăn thay quốc gia, vì dân vì nước.

Thiếu Lâm tự chính là Bắc Đẩu trong võ lâm, Thiếu Lâm tự đã tỏ thái độ rồi, hiển nhiên những môn phái khác cũng không cam lòng rớt lại, tất cả đều nhao nhao bày tỏ mình bằng lòng đứng chung một trận doanh với triều đình Đại Tống.

Nhân lúc hắn bệnh mà lấy mạng hắn.

Liên quân do triều đình và các đại môn phái tạo thành tập trung ở Cô Tô Yến Tử Ổ, đệ tử của Mộ Dung thế gia thấy tình thế không ổn, biết số mệnh của Mộ Dung thế gia đã hết, nhất thời tất cả đều thoát trò chơi tránh nạn, phán định rời khỏi môn phái nhiều vô số kể.

Một dúm phần tử ngoan cố còn lại còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, cũng bị chôn vùi trong biển lớn mênh mông của chiến tranh nhân dân.

Cơ nghiệp mấy trăm của Mộ Dung thế gia bị hủy hoại trong phút chốc, đệ tử của Mộ Dung thế gia, người chết người bị thương trên đường bỏ trốn.

Trận chiến chỉ duy trì hơn một tiếng, hệ thống đã tuyên bố: [Mộ Dung thế gia bị diệt…]

Mà truyền thuyết về đồ đệ bị Thiếu Lâm từ bỏ, Ngưu Đại Xuân cũng được loan truyền trong người chơi.

“Thà đánh quan phủ Lục Phiến Môn, cũng không chọc vào yêu tăng Ngưu Đại Xuân!” Trong thời gian ngắn, câu nói này đã truyền khắp mọi ngóc ngách trong giang hồ.

Thế cho nên, trong suốt một khoảng thời gian rất dài sau này, tân thủ vào trò chơi đều được tiền bối tự xưng là người chơi lâu năm phổ cập kiến thức một phen.

Ngưu Đại Xuân mà ngươi cũng không biết, vậy ngươi biết Mộ Dung thế gia không?

Năm đó Mộ Dung thế gia cũng được tính là môn phái lớn tuyến một trong giang hồ, uy chấn thiên hạ với một chiêu Đấu Chuyển Tinh Di, nhưng bây giờ lại bị xóa tên khỏi giang hồ rồi.

Ngươi hỏi tại sao hắn trâu bò như vậy lại bị xóa sổ hả?

Vậy xem như ngươi hỏi đúng rồi, chuyện này phải bắt đầu kể từ lúc bọn họ chọc vào Ngưu Đại Xuân…

Trong giang hồ chưa bao giờ thiếu chuyện nghe nhầm đồn bậy.

Vốn dĩ Vương Viễn chỉ mượn tay của triều đình diệt Mộ Dung thế gia mà thôi. Kết quả truyền tới truyền lui, lại biến thành Ngưu Đại Xuân dùng sức của một mình mình tiêu diệt môn phái số một thiên hạ… nói đến phải gọi là làm như có thật.

Dưới chân núi Nga Mi, nghe đệ tử Thiếu Lâm cấp hai mươi ở trước mắt chém gió, đám người Một Đám Ô Hợp đều nhìn Vương Viễn với vẻ trợn tròn mắt há hốc mồm, bản mặt dày của Vương Viễn cũng đỏ bừng.

Cuối cùng đệ tử Thiếu Lâm đó còn không quên nói một câu: “Ngưu Đại Xuân là đệ tử Thiếu Lâm, cho nên ta cũng là đệ tử Thiếu Lâm! Chào mừng mọi người đã đến phái Thiếu Lâm ta, sư phụ ta, Phương Chứng đại sư là cao thủ số một ở Thiếu Lâm tự.”

“…”

Vương Viễn hơi cạn lời, gọi mọi người: “Đi thôi! Chúng ta còn chuyện chính phải làm nữa.”

Vị trí của phái Nga Mi trong trò chơi kém hơn Thiếu Lâm và Võ Đang nhiều, cùng thuộc tuyến thứ hai giống Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nhưng bởi vì trong môn phái nhiều người chơi nữ nên bàn về cấp bậc, bọn họ thiên về môn phái tuyến ba hơn.

Trong bối cảnh trò chơi Hoa Sơn là môn phái nhị lưu, còn trong bảng xếp hạng của người chơi nó lại nổi danh ngang với Thiếu Lâm và Võ Đang.

Nga Mi với Tam Đại Tiên Sơn đứng đầu, địa vị trong mắt người tu hành đã vượt xa ngoài trần thế rồi.

Núi Nga Mi có vô số truyền thuyết liên quan đến tiên nhân.

Tương truyền Nga Mi Kim Đỉnh từng là nơi diễn ra cuộc chiến Tiên Ma, song niên đại quá lâu nên không thể nào nghiên cứu được, dẫu sao ở giai đoạn hiện tại người chơi căn bản không thể tiếp xúc tới cảnh giới kia, nếu không phải vượt qua thiên kiếp, giang hồ võ nhân làm gì lại đi tin tưởng mấy truyện thần tiên thế này.

Phóng tầm mắt nhìn khắp trò chơi, Nga Mi Kim Đỉnh cũng được xem là một danh lam thắng cảnh đứng nhất đứng nhì.

Mặc dù chưa từng nghe qua Nga Mi Kim Đỉnh có cao thủ ẩn sĩ gì nhưng rất nhiều “lư hữu” thích du sơn ngoạn thủy thường xuyên đến đây ngắm phong cảnh.

Nhóm Vương Viễn men theo đường núi đi lên Kim Đỉnh.

“Lão Ngưu, đầu óc ngươi có vấn đề à?”

Đinh Lão Tiên cáu kỉnh: “Ta là thổ địa ở Nga Mi đấy, sao không biết Nga Mi Kim Đỉnh có một nơi tên là Ngưng Bích Nhai?”

“Đúng đấy!”

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: “Ngưng Bích Nhai là cái quỷ gì, cả đêm qua ta lên mạng tìm tài liệu mà có thấy gì liên quan đến nó đâu.”

“Nếu để các ngươi tùy tiện tìm ra được thì còn gọi gì là phủ đệ tiên nhân nữa?” Vương Viễn khinh bỉ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận