Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 244: Hộ tống ngọc lệnh

"Đệ tử thân truyền của Âu Dương Phong, đương nhiên vô cùng lợi hại!" Phượng Vũ Cửu Thiên nói.

"Vậy được!" Long Đằng Tứ Hải nói: "Bây giờ mang theo người đi, nhất định phải cướp được Bạch Đà Ngọc Lệnh về tay!!"

...

Hệ thống vừa ra thông báo, bản đồ thành Yến Kinh xuất hiện trước mặt Vương Viễn, vị trí của hai người Vương Viễn trên bản đồ nằm ở Triệu vương phủ được đánh dấu bằng chấm cam, trên đầu Lê Sinh ngay lập tức xuất hiện một ký hiệu màu cam.

"???"

Thấy cảnh này, Vương Viễn có chút kinh ngạc: "Lão Lê, ngươi vừa lấy cái gì thế?"

"Bạch Đà Ngọc Lệnh!" Lê Sinh nói: "Từ xưa đến nay Bạch Đà Sơn không hòa thuận với chính phái, ta nhất định phải đem miếng ngọc lệnh này về tổng đà Cái Bang ở Lạc Dương."

Lời Lê Sinh vừa dứt, Vương Viễn lại nhận được thông báo của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: Bạn nhận được nhiệm vụ ẩn "Hộ Tống Ngọc Lệnh", cấp bậc nhiệm vụ "Kinh Thế Hãi Tục".]

[Hộ Tống Ngọc Lệnh]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục

Nội dung nhiệm vụ: Mang ngọc lệnh an toàn giao đến tổng đà Cái Bang ở Lạc Dương

Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ

Giới thiệu nhiệm vụ: Bạch Đà Sơn Tây Vực và Cái Bang là kẻ thù lâu năm, đưa ngọc lệnh của Bạch Đà thiếu chủ đến Cái Bang là một công lao lớn.

"Đừng mà... Ta không muốn nhận, ta còn phải đi bắt rắn đó!!"

Bị hệ thống cưỡng ép nhận nhiệm vụ, Vương Viễn sắp khóc rồi.

Mục đích chính của Vương Viễn khi tới đây là bắt rắn, giúp Lê Sinh làm nhiệm vụ chỉ là phụ mà thôi, giờ thì hay rồi, hỏi cũng không khỏi đã giao nhiệm vụ cho hắn.

Một trong thiên hạ ngũ tuyệt, danh tiếng này vừa nghe chính là cao thủ! Có thể bái sư trở thành đệ tử thân truyền của Âu Dương Phong, không biết là chuyện mà bao nhiêu người mơ ước, bây giờ thông báo chủ thành đã phát ra ngoài rồi. Người chơi thành Yến Kinh chắc chắn đang chạy đến Triệu vương phủ, e rằng không bao lâu nữa ở đây sẽ bị người bao vây kín mít.

Bạch Đà Ngọc Lệnh ở trong tay Lê Sinh! Hộ tống Bạch Đà Ngọc Lệnh phải dẫn theo Lê Sinh!

Nhưng bây giờ Lê Sinh là một người tàn tật hai mắt mù lòa, Vương Viễn dẫn hắn ta theo chính là mang theo phiền toái!

Nếu như là một mình Vương Viễn, có thể chạy được, hộ tống một người mù, độ khó này lại ở một trình độ khác.

"Ê..."

Trầm ngâm trong chốc lát, Vương Viễn đột nhiên hỏi Lê Sinh: "Bạch Đà Ngọc Lệnh này phải đưa đến tổng đà Cái Bang sao?"

"Ừm!" Lê Sinh gật đầu, nói chắc nịch: "Miếng lệnh bài này cần phải đưa đến tổng đàn Cái Bang!"

"Dù cho phải đánh cược tính mạng?" Vương Viễn hỏi tiếp.

"Quyết chí đến cùng!" Lê Sinh nói với vẻ hiên ngang.

"Ta phục!"

Tuy Lê Sinh này liều lĩnh, nhưng tính cách lại có phần đần độn.

Thấy không khuyên được hắn ta, Vương Viễn đành từ bỏ nhiệm vụ, hắn thẳng thắn nói: "Ta nói thật với ngươi, ta không hộ tống nổi ngươi với lệnh bài đâu. Sơ sảy một cái thì ngay cả mạng của ngươi cũng không còn."

"Chỉ cần có thể dương cao chính nghĩa, thì tính mạng của ta cũng không quan trọng." Lê Sinh thấy chết không sờn.

"Thật á?" Vương Viên nói: "Vừa hay ta có một cách vẹn cả đôi đường, nếu ngươi đã không sợ chết thì khỏi phải phiền toái."

"Ngươi nói thử cách của ngươi cho ta nghe đi."

"Chẳng phải ngươi không sợ chết sao?" Vương Viễn kinh ngạc hỏi lại.

"Có thể sống thì ai muốn chết chứ?"

Vương Viễn: "..."

Lời Lê Sinh nói khiến hắn hết lời đối đáp, xem ra tên này không ngu lắm đâu.

"Đưa lệnh bài cho ta!" Vương Viễn đưa tay ra: "Ta tự mình đưa đi! Không có ngươi làm vướng chân, một mình ta có thể đưa được đến nơi. Lệnh bài không ở trên người ngươi, những người khác cũng sẽ không gây sự với ngươi."

"Việc này..." Lê Sinh nói với vẻ khó xử: "Không phải ta không tin ngươi, nhưng Bạch Đà Ngọc lệnh này thật sự rất quý giá."

Kẻ nào có Bạch Đà Ngọc lệnh có thể đến trực tiếp bái sư Âu Dương Phong, đây là một thứ vô cùng hấp dẫn đối với bất cứ ai trong võ lâm.

Nhỡ đâu Vương Viễn nổi lòng tham, lấy Bạch Đà Ngọc lệnh này làm của riêng hoặc là đem đi bán, thì chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?

Việc Lê Sinh lo lắng cũng là hợp tình hợp lý.

"Việc này ngươi yên tâm!" Vương Viễn nói: "Phật pháp của ta đến cảnh giới tầng mười, điểm hiệp nghĩa hơn ba trăm. Lẽ nào ngươi không tin ta?"

"Ừm..."

Lê Sinh gật đầu.

"Xem ra chỉ có thể dùng cách đầu tiên!" Vương Viễn bất đắc dĩ.

"Cách đầu tiên là như thế nào?"

"Giết ngươi! Sau đó rơi ra lệnh bài, ta cầm nó đến tổng đàn." Vương Viễn nói: "Dù sao thay vì để người khác giết ngươi thì ta tự mình ra tay còn hơn."

"Ha ha! Nói đi đâu vậy?" Lê Sinh cười nói: "Ta và Ngưu đại sư vừa gặp như đã quen, làm sao mà không tin ngươi được chứ? Vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngươi thôi. Lệnh bài đây, ngươi cầm lấy."

Lê Sinh vừa nói vừa nhét Bạch Đà Ngọc lệnh vào tay Vương Viễn.

[Bạch Đà Ngọc Lệnh] (Vật phẩm quý giá)

Tín vật của Bạch Đà Sơn Tây Vực, người cầm lệnh bài này có thể bái làm môn hạ của Âu Dương Phong, một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt.

Quả nhiên là đồ tốt, chỉ có điều Vương Viễn chẳng thèm coi ra gì.

Thiên Hạ Ngũ Tuyệt thì đã sao, tên tuổi của Bạch Đà Sơn Tây Vực dù lớn đến đâu cũng so được với Thiếu Lâm tự sao? Thực lực của Âu Dương Phong - chưởng môn Bạch Đà Sơn chưa chắc đã qua được Huyền Từ đại sư - chưởng môn phái Thiếu Lâm.

Đối với người khác mà nói, được bái Âu Dương Phong làm sư phụ là một điều rất hấp dẫn. Còn đối với Vương Viễn đã bái Huyền Từ đại sư làm sư phụ mà nói thì chẳng có tác dụng gì.

Tất cả bản lĩnh của Vương Viễn đều xuất phát từ Thiếu Lâm, chưa nói đến thần công cái thế như Kim Cương Bất Hoại Thần Công và Dịch Cân Kinh, chỉ cần vừa học được "Thần Long Bãi Vĩ", sau đó căn cứ vào điểm hiệp nghĩa là có thể tung ra được chiêu thức phát huy được uy lực lớn hơn rồi.

Đương nhiên là Vương Viễn không thể nào vứt bỏ võ học hiện tại để lén đi học Âu Dương Phong được.

Cho dù Vương Viễn chưa bái sư, e rằng cũng phải cân nhắc một phen, Cung Hỉ Phát Tài nói rất đúng, đẹp trai là chuyện cả đời, môn Tuyệt Học Cáp Mô Công quá xấu xí...

"Ngươi tự bảo trọng! Ta đi trước!"

Nhận Bạch Đà Ngọc lệnh xong, Vương Viễn ôm quyền hành lễ với Lê Sinh, sau đó xoay người rời khỏi biệt viện của Âu Dương Khắc, chạy thẳng đến chỗ ở của Sâm Tiên Lão Quái mà Âu Dương Khắc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận