Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 600: Thải Hồng Đường

Sau khi vòng qua vòng lại, cuối cùng cột sáng cũng rơi lên vị trí mà đám người Một Đám Ô Hợp đang ngồi. Mà đối thủ của chiến đội Một Đám Ô Hợp lại chính là chiến đội đang ngồi ngay bên cạnh bọn họ - Thải Hồng Đường.

Tên của chiến đội này nghe qua khá ấu trĩ, đội trưởng chính là tên Cóc Xanh vừa mới quấy rầy Độc Cô Tiểu Linh.

“Ồ dê!”

Nhìn thấy đối thủ là Một Đám Ô Hợp, mọi người trong Thải Hồng Đường kích động đến mức nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, vỗ tay hoan hô với nhau, cảm giác giống như rút được giải thưởng lớn vậy.

“...”

Thấy đối thủ hưng phấn như vậy, sắc mặt của đám người Vương Viễn tối sầm lại.

Mẹ nó, đây vẫn còn chưa đánh đấy nhé, mà đã bị người khinh bỉ là sao?

“Cái đệt! Thú vị đấy!

Trên khán đài, những người chơi cùng thành chính với Thải Hồng Đường, đều lộ ra nụ cười đáng khinh sau khi nhìn thấy hai chiến đội bị chọn trúng.

Đám người Vương Viễn không biết chiến đội Thải Hồng Đường, nhưng thân là đồng hương của Thải Hồng Đường, bọn họ đều biết rõ trong lòng.

Nhóm người chơi Thải Hồng Đường này là một đám đàn ông nổi tiếng thô tục. Tuy có thực lực không tầm thường, nhưng việc mà bọn họ thích làm nhất chính là đến gần và quấy rầy người chơi nữ ở khắp nơi. Quả thực là một đám ngoại tộc trong chốn giang hồ người nào cũng luyện công này.

So với những chiến đội khác, thì Một Đám Ô Hợp cũng lạc loài, bởi vì Một Đám Ô Hợp ước chừng có đến bốn, năm người chơi nữ. Với tỉ lệ nam nữ như vậy, chắc chắn là cao nhất trong tất cả các chiến đội.

Một chiến đội đàn ông đáng khinh gặp được một chiến được có tỉ lệ người chơi nữ cao như vậy, nên mọi người đều vô cùng chờ mong xem giữa hai bên có thể xảy ra phản ứng gì.

Sau khi chọn đội ngũ thi đấu xong, chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Thải Hồng Đường được dịch chuyển lên sân khấu cùng một lúc.

Người bình luận bắt đầu giới thiệu đội ngũ.

Cùng lúc đó, Cóc Xanh của bên Thải Hồng Đường cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Bạn là sân nhà, xin mời tiến hành chọn chiến trường!]

Hình thức trận đấu vẫn là nguyên tắc ba ván như cũ, nhưng thi đấu khu vực lần này có thêm phần chọn bản đồ chiến trường. Người chơi sân nhà có ưu tiên lựa chọn cảnh, cảnh có thể phát huy ưu thế của người chơi tốt hơn.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, đều là những thứ cần phải cân nhắc đến.

Ván đầu tiên là thi đấu đơn, thi đấu năng lực tác chiến của từng binh sĩ, nên tác dụng của bản đồ không tính là lớn. Ở tình huống chùng đều là càng nhỏ lại càng dễ phát huy.

Cóc Xanh thuận tay quyết định bản đồ “Quyết Tử Trận!”

“Soạt!”

Cùng với Cóc Xanh hoàn thành việc lựa chọn bản đồ, sân thi đấu cũng lập tức thay đổi hình dạng.

Quyết Tử Trận là bản đồ nhỏ nhất trong [Đại Võ Tiên], toàn bộ bản đồ chỉ có một cái sân.

Bốn sợi xích sắt khổng lồ rơi nghiêng theo bốn hướng, phân ra quấn chặt vào bốn cột của sân, rồi treo lên giữa không trung. Bên dưới sân chính là vực sâu vô tận.

“Ặc!”

Nhìn thấy Cóc Xanh chọn một bản đồ như vậy, khán giả nhất thời xuýt xoa một trận.

Có rất nhiều bản đồ đấu đơn, chắc chắn không cần chọn một cái nhỏ như vậy. Đám người bỉ ổi Thải Hồng Đường này biết đối thủ là người chơi nữ, nên hiển nhiên có suy nghĩ không cần nói cũng biết khi chọn một bản đồ cực nhỏ như vậy.

Đáng khinh, quả nhiên là cực kỳ bỉ ổi.

“Hê hê hê! Cóc Xanh lão đại tuyệt vời ông mặt trời!”

Đám người Thải Hồng Đường thấy Cóc Xanh chọn bản đồ nhỏ nhất, lại càng hưng phấn hơn.

“Đừng hòng có người nào cướp của ta, ta phải là người đầu tiên!” Cóc Xanh thuận tay sắp xếp cho mình vào vị trí thứ nhất.

Mọi người đều đáp: “Hẳn rồi, hẳn rồi, tới oẳn tù tì đi, ai thắng thì người đó thứ hai nhé...”

“...”

Bên chiến đội Một Đám Ô Hợp thấy tính cách của đối thủ tốt đẹp như vậy, thì đều sa sầm mặt mũi.

“Có phải bọn họ đang coi thường chúng ta không?” Phi Vân Đạp Tuyết là người nhạy cảm, thi đấu lâu như vậy rồi, đối thủ mà hắn ta nhìn thấy, có người nào là không cẩn thận và nghiêm túc tiếp thu trận đấu đâu.

Nhưng chiến đội Thải Hồng Đường này lại vô cùng phấn chấn, còn chen lấn nhau, rõ ràng là không coi Một Đám Ô Hợp ra gì. Thân là lão đại của Một Đám Ô Hợp, tuy chỉ là trên danh nghĩa, nhưng hắn ta vẫn có chút khó chịu.

“Thoạt nhìn thì giống đấy, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái ở đâu đó...” Vương Viễn sờ cằm, lầm bầm bảo: “Cứ cảm thấy ánh mắt của đám người này không ở trên người chúng ta.”

“Ánh mắt? Cảm giác thế nào?” Mọi người kỳ quái hỏi.

“Nói ra các ngươi cũng không hiểu!” Hắn phất tay, đáp: “Cái này được luyện từ nhỏ...”

“Sao ta cứ có cảm giác bọn họ đang nhìn ta nhỉ?” Tống Dương ở một bên nghi ngờ bảo.

“Thật sao?” Vương Viễn hình như cũng nhận ra điều gì đó, rồi gọi Bôi Mạc Đình lại, nói: “Bôi tử này, ván đầu ngươi lên thử trước đi.”

“Hiểu rồi!”

Bôi Mạc Đình nhìn thoáng qua trường kiếm trong tay trong sự kích động, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Y vừa mới nhận được một thanh thần binh lợi khí, nên cũng đang nôn nóng muốn tìm người khai đao.

Sau khi chọn thành viên lên sân xong, ánh sáng chợt lóe lên, Bôi Mạc Đình và Cóc Xanh được truyền tống lên sân khấu cùng một lúc.

Nhìn thấy đối thủ là Bôi Mạc Đình, ánh mắt của Cóc Xanh dựng thẳng.

Bôi Mạc Đình vốn lớn lên trắng nõn mịn màng, thoạt nhìn rất giống một cô nương. Từ sau khi tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ xong, khí chất trên người càng lúc càng nhẹ nhàng. Hiện giờ lại mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, liếc mắt một cái, quả thực rất giống một cô gái xinh đẹp.

“Hê hê hê, cô nương thật xinh đẹp, thêm bạn tốt được không?”

Cóc Xanh cười hê hê, nhìn thấy con gái, vẫn nói lời dạo đầu đó như cũ.

Bôi Mạc Đình ôm Quân Tử Kiếm vừa mới mua tới tay, tâm trạng đang vô cùng tốt, nhưng nghe thấy lời khiêu khích của Cóc Xanh, lúc này sắc mặt tối sầm lại. “Keng!” một tiếng, Quân Tử Kiếm rời khỏi vỏ, tay phải cầm kiếm, kiếm khí trên mũi kiếm dài hơn ba tấc đang không ngừng phun ra nuốt vào.

“Kiếm khí!!”

Nhìn thấy kiếm khí trên trường kiếm trong tay y, khán giả đều vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt của Bách Chiến Vô Địch ở trên phòng bình luận cũng sáng lên, không nhịn được mà kêu thành tiếng.

Kiếm khí cũng giống như phóng nội công ra ngoài, là một loại biểu hiện cực cao được tạo thành từ tu vi nội công, trực tiếp phóng nội công ra ngoài đã cực khó, mà thúc giục nội lực ra khỏi cơ thể thông qua vũ khí lại càng là biểu hiện cao hơn một bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận