Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1375: Sợ gì gặp nấy

Ánh mắt Kim Luân Pháp Vương chết lặng, tay vẫn cầm ống tay áo bị rách, thất hồn lạc phách lùi về sau một bước, vẻ mặt quạnh hiu, đau thương như kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh vậy… Ai không biết còn tưởng Quách Tương là con gái ruột của ông ta.

Vương Viễn đi lên Đoạn Trường Nhai.

Sườn dốc phủ đầy rêu xanh.

Trên vách đá khắc hai hàng chữ nhỏ duyên dáng: “Tiểu Long Nữ gửi phu quân Dương lang, muôn phần trân trọng, mong ngày đoàn tụ. Mười sáu năm sau, tại đây tái hợp, phu thê thâm tình, xin đừng thất ước.”

Dưới vách đá rơi lả tả hoa hồng…

Cảnh tượng trông đầy thê lương…

Dương Quá quả là một người cơ khổ…

“Ngưu Đại Xuân! Ngươi trả mạng đồ nhi lại cho ta!”

Bấy giờ Kim Luân Pháp Vương đã tỉnh táo lại, vươn tay nhấc cổ áo Vương Viễn lên quát: “Nếu không phải ngươi kích thích con bé thì sao con bé lại nhảy núi tự sát theo Dương Quá hả? Ngươi trả mạng đồ nhi lại cho ta!”

Kim Luân Pháp Vương đau đớn đến ứa gan, ngay cả danh xưng “Ngộ Si đại sư” cũng không thèm gọi mà kêu thẳng tên Vương Viễn luôn.

“Sao ta biết được cô ta lại cực đoan thế chứ…” Vương Viễn cũng biết mình lỡ lời, trong lòng cảm thấy rất hối hận.

Quách Tương là con gái rượu của vợ chồng Quách Tĩnh đó, mình xem như cũng khá thân với hai người này, lúc gặp mặt biết phải bàn giao lại thế nào đây? Quách đại hiệp lên tiền tuyến chống giặc ngoại xâm, mình lại ở đây bắt nạt người nhà y, dù mình không phải người trực tiếp gây nên chuyện vừa rồi. Hơn nữa ông ngoại của Quách Tương là Hoàng Dược Sư, bác là Chu Bá Thông, họ hàng không một ai dễ chọc cả, nếu bọn họ truy cứu đến cùng, e rằng Vương Viễn chỉ còn nước đến nước Liêu tránh nạn.

Ngay lúc Vương Viễn không biết nên làm sao cho phải, chợt nghe phía ngọn núi đối diện có người la lên: “Đám hòa thượng trọc kia, hai người các ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì hả?”

Vương Viễn và Kim Luân Pháp Vương nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy có sáu người đang đứng trên ngọn núi đối diện, dẫn đầu là Chu Bá Thông để râu quai nón.

Bên cạnh lão đứng ba cô gái, một trong số đó là Hoàng Dung mà Vương Viễn quen biết, hai người còn lại hắn không nhận ra, đằng sau là một lão tăng để hàng lông mày trắng phau. Lão tăng kia khí định thần nhàn, chứng tỏ võ công cao cường. Còn có một người phụ nữ mặc cả cây đen mà Vương Viễn rất quen thuộc, chính là Hắc Long Đàm Lưu Anh.

“Má nó! Đúng là sợ gì gặp nấy mà!” Vương Viễn đen mặt.

Kim Luân Pháp Vương tiếc thương cho Quách Tương, buồn bã nói: “Quách Tương cô nương đã rơi xuống thâm cốc. Haizzz!” Ông ta vừa nói vừa thở dài thườn thượt.

Nhóm Chu Bá Thông nghe vậy thì giật nảy mình.

Hoàng Dung run giọng hỏi Vương Viễn: “Ngộ Si đại sư, ông ta nói vậy có thật không?”

“Thật!” Vương Viễn cúi đầu nhìn ống tay áo rách nát bị Kim Luân Pháp Vương ném xuống đất.

Chu Bá Thông tức giận quát: “Hòa thượng thối tha, sao ngươi lại hại chết con bé? Tâm địa ngươi quá độc ác!”

Kim Luân Pháp Vương lắc đầu nguầy nguậy: “Người không phải do ta hại!”

Chu Bá Thông không tin: “Không dưng sao con bé lại rơi xuống thâm cốc? Nếu không phải ngươi đẩy thì chính là ép buộc con bé!”

“Ta cũng không biết…” Kim Luân Pháp Vương lắc đầu, cũng không khai ra là do Vương Viễn kích thích cô ta.

“Ta phải giết ngươi đền mạng cho con ta!”

Hoàng Dung vốn là một người phụ nữ thông minh, nhưng hiện tại bị cái chết của con gái đả kích, lập tức xách Đả Cẩu Bổng lên lao về phía Kim Luân Pháp Vương.

Kim Luân Pháp Vương đang ở cảnh giới Nhất Đại Tông Sư, võ công của Hoàng Dung tuy cao nhưng nào phải đối thủ của ông ta, chỉ thấy bánh xe trong tay ông ta thoáng di chuyển đã cản được Hoàng Dung. Bấy giờ Chu Bá Thông cũng nhảy tới bên cạnh Kim Luân Pháp Vương, đập một quyền tới.

Kim Luân Pháp Vương thấy Chu Bá Thông dùng tay không thì lập tức nhét bánh xe vào lại bên hông, giơ tay đón đỡ.

Hai người đánh tới đánh lui, không phân cao thấp.

Hoàng Dung chờ đúng thời cơ, vòng ra sau lưng Kim Luân Pháp Vương nện thẳng một gậy vào huyệt Linh Đài của ông ta.

Hai cô gái còn lại đồng loạt rút trường kiếm và tiêu ngọc, cầm vũ khí xông lên tiếp ứng.

“Dừng tay lại hết đi!”

Vương Viễn thấy mọi người ầm ầm lao vào nhau đấu đá, vội chập hai tay lại sử dụng một chiêu [Kim Cương Bái Tháp].

“Keng keng keng!”

Theo tia kim loại chói mắt lóe lên, gậy trúc của Hoàng Dung cùng với tiêu ngọc và trường kiếm của hai người khác bị hút mà va chạm với người Vương Viễn. Hắn xoay tay đập một chưởng xuống, vũ khí của cả ba đều bị đánh gãy.

Ba người giật mình lùi về sau một bước, Hoàng Dùng bất mãn lên tiếng: “Ngộ Si đại sư, hai ta quen biết nhiều năm như vậy, sao hôm nay ngươi lại ra tay giúp hòa thượng kia.”

Vương Viễn vừa ra tay một cái, lão hòa thượng và Lưu Anh cũng tung người xông lên gia ngập trận chiến.

Lưu Anh giúp Chu Bá Thông xử lý Kim Luân Pháp Vương, lão hòa thượng thì chỉ ngón trỏ thẳng về phía Vương Viễn.

“Chỉ Điểm Kiến Sơn?”

Thấy động tác của lão hòa thượng, Vương Viễn thầm kinh hãi không thôi. Đó là Nhất Dương Chỉ của Đoàn Gia, chắc hẳn vị này là Nhất Đăng đại sư.

Nhất Đăng đại sư đứng trong hàng Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, Vương Viễn không dám coi thường, vươn hai tay ra rồi đưa sang ngang, sử dụng chiêu [Kiến Long Tại Điền].

“Keng!”

Nhất Đăng đại sư chỉ vào bức tường khí, Vương Viễn thuận thế dùng một chưởng [Tiềm Long Vật Dụng] đánh lại.

Ai ngờ Nhất Đăng lại đuổi theo, kình lực phóng ra còn mạnh hơn trước, chỉ một phát đã phá vỡ [Tiềm Long Vật Dụng] của Vương Viễn, phóng thẳng đến huyệt Thiên Xung của hắn.

“Lui!!!”

Vương Viễn biết một đòn của cao thủ tuyệt đỉnh mạnh bao nhiêu, hiện tại Kim Cương Bái Tháp đang trong thời gian chờ nên không dùng được, chỉ đành nhanh chóng sử dụng [Bái Nhiên Hữu Vũ].

“Vù!”

Luồng chân khí mạnh mẽ lấy Vương Viễn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.

Hoàng Dung và hai cô gái đều bị đẩy ra thật xa…. Chỉ lực của Nhất Đăng đại sư chưa kịp chạm đến mục tiêu nhưng ông vẫn nhanh chóng thu chiêu lại, nhẹ nhàng nhảy về sau rồi đáp xuống đất. Mọi người ổn định thân hình xong đều ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Vương Viễn, lòng thầm thán phục: “Hòa thượng này đúng là lợi hại!”

Ngay cả Kim Luân Pháp Vương cũng hãi hùng không thôi.

Nhất Đăng đại sư là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, Hoàng Dung là cường giả trong phái nữ, ngoài ra còn có hai cô gái đều xuất thân danh môn, thực lực không hề tầm thường, thế mà vẫn bị hòa thượng này đẩy lùi chỉ bằng một chiêu, nghe thôi mà đã thấy rợn hết cả người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận