Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 816: Ba trăm lượng vàng

"Liên quan gì tới ta chứ!"

Bôi Mạc Đình vốn còn muốn xem náo nhiệt của tên khốn nạn Phương Đông Chưa Tỏ kia, nhưng không ngăn nổi phạm vi thù hận bao trùm toàn bộ quán rượu của Khúc Linh Phong. Chỉ cần còn ở trong quán rượu, thì đều là mục tiêu của ông ta, Bôi Mạc Đình đứng gần như vậy, ông ta không đánh y thì đánh ai.

Cũng may thân pháp của Bôi Mạc Đình rất nhanh, vội vàng bay về phía sau, tránh thoát quải trượng của Khúc Linh Phong, sau đó cũng rút trường kiếm ra, lấy tốc độ cực nhanh chém xéo về phía dưới xương sườn của Khúc Linh Phong.

Khúc Linh Phong bị què một chân, một tay khác phải chống quải trượng, Bôi Mạc Đình đâm về phía dưới xương sườn, góc độ có thể nói là khá độc ác.

Khi một kiếm này của Bôi Mạc Đình sắp sửa đâm trúng Khúc Linh Phong thì ông ta lại không chút hoang mang, một chân nhún nhẹ, nhảy lên, quải trượng vung một cái, hất một băng ghế đập về phía Bôi Mạc Đình.

"Rầm!"

Băng ghế theo tiếng mà tan vỡ, Bôi Mạc Đình bị băng ghế đập ngã ra đất.

Khúc Linh Phong đáp xuống đất, ổn định thân hình, tay phải tụ tập nội kình, cách mấy thước đánh ra một chưởng với Bôi Mạc Đình.

"Rầm!"

Một chưởng kình dùng mắt thường có thể thấy được đánh thẳng về phía Bôi Mạc Đình, đang bị băng ghế đập ngã ra đất chưa thể đứng dậy.

[Phách Không Chưởng]!

Trong chốn giang hồ, cách không đả thương người chia làm hai loại.

Một loại là nội công cực cao, giơ tay nhấc chân cũng có thể phóng ra nội kình đả thương người khác. Một loại khác là tu luyện một vài pháp môn vận kình hoặc công pháp có thể cách không đả thương người.

Nhưng phàm là võ học có thể cách không đánh người, đều là võ học thượng thừa. Phách Không Chưởng này là một trong những tuyệt học của đảo Đào Hoa, uy lực của nó đương nhiên không tầm thường.

Khí huyết của Bôi Mạc Đình vốn đã khá thấp, nếu chịu một chưởng này, chắc chắn là không sống nổi!

Vương Viễn thấy thế, tay phải lập tức vươn tới trước, năm ngón tay gập lại, một luồng chân khí thổi quét tới, quấn lên đùi Bôi Mạc Đình, sau đó kéo y về phía Vương Viễn.

"Phập!"

Bôi Mạc Đình nằm rạp trên đất bị Vương Viễn kéo về phía mình.

"Rầm!"

Chưởng kình của Khúc Linh Phong đánh vào mặt đất, làm cho vị trí Bôi Mạc Đình nằm lúc trước bị nổ ra một hố to.

"Cầm Long Công!"

Nhìn thấy chiêu thức ấy của Vương Viễn, Khúc Linh Phong đột nhiên hoảng sợ nói: "Mấy năm trước đã sớm nghe sư phụ đề cập tới thần công như vậy, không thể ngờ được trên đời này thực sự có người luyện thành thần công đó!"

"Chê cười rồi!" Vương Viễn mỉm cười, vẻ mặt làm màu.

"Lão què kia, chịu chết đi!"

Lúc này, Phương Đông Chưa Tỏ cũng đã đứng dậy. Má trái của tên nhóc kia sưng lên một cục, còn in hằn một dấu chân tối đen như mực. Hắn ta vô cùng phẫn nộ lao tới đây, nâng tay lên đánh ra ba luồng kiếm quang.

Bôi Mạc Đình cũng giẫm chân tại chỗ rồi lao về phía trước, người tới kiếm theo, hai người một trái một phải đồng loạt đánh về phía Khúc Linh Phong.

"Chút tài mọn!"

Đối mặt với công kích của hai người, Khúc Linh Phong mang về mặt khinh thường, tay phải duỗi ra phía trước, đánh sau mà tới trước, giữ lấy trường kiếm của Bôi Mạc Đình, cánh tay phải nhấc mạnh lên.

Kiếm pháp của Bôi Mạc Đình là "người theo kiếm", một khi vũ khí bị tóm thì bản thân cũng sẽ chịu cùng lực. Khúc Linh Phong tinh mắt cỡ nào, đương nhiên chỉ liếc cái là nhìn ra manh mối.

Trường kiếm bị tóm, Bôi Mạc Đình chợt cảm thấy một cỗ sức mạnh truyền tới, sau đó toàn thân lập tức bị khống chế, bị Khúc Linh Phong hất bay lên trời.

Đồng thời quải trượng ở tay trái Khúc Linh Phong cũng vung mạnh qua.

"Keng!" một tiếng, lực vừa khéo đập lên thân kiếm của Phương Đông Chưa Tỏ.

Gan bàn tay của Phương Đông Chưa Tỏ tê rần, trường kiếm trong tay cũng không nắm chắc được, bị quải trượng đập bay. Sau đó Khúc Linh Phong lại chống quái trượng làm tựa, một cước phi tới, dẫm thật mạnh lên má phải của Phương Đông Chưa Tỏ.

Hai cái dấu chân tối đen như mực xem ra khá là đối xứng.

- 1317

Lại thêm một con số cực đại bay lên, thanh máu của Phương Đông Chưa Tỏ giảm phân nửa.

"Ngưu ca, hỗ trợ với! Bằng không chúng ta đều phải chết!"

Phương Đông Chưa Tỏ thấy Vương Viễn đứng đó ôm tay bộ dạng bàng quang, vội vàng lớn tiếng hô lên.

Tên này tới lúc này mà vẫn không biết xấu hổ, còn không quên uy hiếp Vương Viễn.

Là cao thủ, Phương Đông Chưa Tỏ rất rõ ràng, đối phó với một BOSS có thực lực vượt xa bản thân, thì người chơi loại hình xe tăng là không thể thiếu, bởi vì muốn đánh thắng, bắt buộc phải trụ được đã.

Sở dĩ Phương Đông Chưa Tỏ muốn kéo Vương Viễn xuống nước cùng, chính là vì Vương Viễn là người chơi Thiếu Lâm da dày thịt béo.

Nhưng bây giờ Vương Viễn không ra tay, Phương Đông Chưa Tỏ và Bôi Mạc Đình đều là người chơi sát thương, cho dù là phán định hay phòng ngự đều phải lại gần BOSS, nhưng tùy tiện ăn hai cước của BOSS cũng sẽ bị đánh tới hấp hối, cứ đánh tiếp như vậy, chết chỉ là vấn đề thời gian. Vương Viễn không ra tay, mọi người ở đây ai cũng không chạy được.

"A di đà phật!" Vương Viễn nghe vậy, không hề có ý đứng ra hỗ trợ, mà chỉ chắp tay trước ngực nói: "Trên trời có đức hiếu sinh, bần tăng là đồng hương với Khúc tam thúc, ông ta bất nhân với bần tăng, nhưng bần tăng nào có thể bất nghĩa đối với ông ấy chứ!"

"Đéo đỡ được!"

Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy, âm thầm phun một ngụm máu.

Đồng hương em gái ngươi, ngươi chỉ là một người chơi đi ra từ Ngưu Gia thôn mà thôi!

Đương nhiên, Phương Đông Chưa Tỏ cũng không phải tên ngu, danh tiếng của Vương Viễn hắn ta cũng có nghe nói qua, đương nhiên biết Vương Viễn không cam lòng làm không công cho mình.

Vì thế, Phương Đông Chưa Tỏ vội vàng nói: "Một trăm lượng vàng!"

"Đây chính là Khúc tam thúc nhìn ta lớn lên từ nhỏ!" Vương Viễn nói: "Chỉ mới một trăm lượng vàng, đã muốn ta đi giết đồng hương của mình? Ngươi không khỏi quá coi thường ta rồi!"

"Ba trăm lượng vàng! Ta chỉ có bao nhiêu đó thôi Ngưu ca!"

Khi nói chuyện, ngực Phương Đông Chưa Tỏ lại bị đạp thêm một cước, thanh máu trên đầu đã biến thành màu đỏ, Phương Đông Chưa Tỏ sắp khóc ròng rồi.

"Thành giao!"

Thấy Phương Đông Chưa Tỏ nâng giá lên gấp ba, lúc này Vương Viễn mới vừa lòng cười cười.

Thật ra tiền không phải vấn đề, Vương Viễn chỉ là đang tức giận vì bị Phương Đông Chưa Tỏ tính kế, không lừa tên này nôn ra chút máu, thì Vương Viễn sẽ không làm chuyện vô ích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận