Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 924: Lên núi Vô Lượng

"Cũng có lý!"

Vương Viễn gật đầu, quăng một trăm lượng vàng qua nói: "Tiết kiệm một chút!"

Nhưng mà vừa quăng tiền qua xong, Vương Viễn đột nhiên tỉnh táo lại. Cầm kỳ thi họa là môn học bắt buộc của phái Tiêu Dao mà, đâu có mất tiền...

Thời điểm Vương Viễn ở trạm dịch Bạch Mã nhìn thấy Tống Dương, hắn rốt cuộc hiểu được, vì sao con quỷ nhỏ này lại không có tiền.

Mẹ nó, trong biển người mênh mông, Vương Viễn chỉ cần liếc mắt là thấy được Tống Dương. Không phải vì cô nàng quá xinh đẹp, mà vì cô nàng ở trong biển người cực kỳ rõ ràng, cực kỳ lạc loài.

Toàn thân hào quang tỏa ra bốn phía, thời trang lòe loẹt dẫn tới từng đợt kinh hô.

Vương Viễn ôm ngực, cố nuốt xuống một ngụm máu.

Hóa ra con chim ngốc này xài tiền như vậy, thế thì bao nhiêu tiền cũng không đủ cho cô tiêu.

“Ô kìa… Sao ngươi lại khóc?”

Thấy Vương Viễn, Tống Dương tò mò hỏi.

“Còn sao nữa! Ngươi là một cô nàng phá của!” Vương Viễn hung tợn túm lấy quần áo Tống Dương, nói: “Ngươi đổ hết tiền vào để mua cái thứ của nợ này hả?”

Nuôi phụ nữ đã tốn tiền, nuôi phụ nữ phá của còn tốn tiền hơn. Công ty Long Đằng có truyền thống trăm năm, thời trang chính là khoản hốt tiền nhiều nhất, lừa xong trẻ em lại quay sang gạt phụ nữ, mà tiền đều từ ví đàn ông ra chứ đâu… Vương Viễn cảm thấy trái tim thật mệt mỏi.

“Hì hì, trông đẹp lắm đúng không?”

Tống Dương đắc ý nói: “Đắt lắm đó…”

“Nói nhảm!”

Vương Viễn tức giận mắng: “Thứ này có tác dụng đếch gì chứ? Ngay cả một điểm thuộc tính cũng không có.”

“Nhìn đẹp chứ sao!” Câu trả lời của Tống Dương khiến Vương Viễn chẳng biết nên đối đáp lại ra sao.

Được rồi, phụ nữ là động vật yêu bằng mắt, nhìn đẹp là được, đứng trước mặt thời trang lòe loẹt, thuộc tính chó má gì đó không đáng nhắc tới.

“Sao ngươi lại khóc thế?” Tống Dương lại hỏi.

“Không việc gì!” Vương Viễn lau khóe mắt, cố tỏ vẻ mạnh mẽ: “Đi Đại Lý thôi! Sau này cấm đòi tiền ta đấy biết không? Phi Vân Đạp Tuyết mới là người có tiền.”

“Phi Vân Đạp Tuyết? Sao ta phải đi đòi tiền của hắn ta?” Tống Dương thắc mắc.

“Hắn ta là anh họ ngươi, ngươi không đòi tiền của hắn ta thì đòi tiền ai?” Vương Viễn tức đến độ chỉ muốn dúi đầu cô nàng này xuống đấm một trận cho hả dạ. Cô nàng ngược lại cũng đâu ngu mà đi gài người nhà mình.

“Hứ, quan hệ giữa hai bọn ta đâu so được với…”

“Ta và ngươi không có quan hệ gì, cám ơn!”

Vương Viễn bịt miệng Tống Dương lại, chặn câu nói sắp vọt ra khỏi miệng cô nàng.

“Chậc chậc chậc…”

Người chơi xung quanh thấy vậy đều chậc lưỡi cảm thán không thôi.

“Mẹ nó chứ, bây giờ đến cả hòa thượng cũng tán gái được!”

“Tiêu nhiều tiền cho nàng mua thời trang như vậy, dù là đệ tử Cái Bang cũng có gái theo nhé!”

“Mau chụp màn hình lại, đăng lên diễn đàn…”



Nửa giờ sau, Vương Viễn và Tống Dương đã đặt chân đến thành Đại Lý.

Dựa theo gợi ý của nhiệm vụ, hai người một đường xuôi về hướng Bắc, thẳng tiến đến núi Vô Lượng.

Núi Vô Lượng nằm ở bờ sông Lan Thương, là tiên sơn nổi tiếng phía Nam, nghe nói Kiếm Hồ Cung của phái Vô Lượng có một viên Vô Lượng Ngọc Bích, không biết bao nhiêu năm về trước có bóng dáng tiên nhân đứng đây luyện kiếm.

Kiếm chiêu tuyệt diệu lại đẹp mắt, thiên hạ hiếm có, tổ sư phái Vô Lượng chỉ hiểu được ba chiêu hai thức đã chiếm lời vô số, từ đó dựng lên phái Vô Lượng.

Có tiên nhân thật hay không thì không biết, dù sao chuyện là do phái Vô Lượng lưu lại, mà Lang Hoàn Ngọc Động Tống Dương muốn tìm nằm ngay cạnh núi Vô Lượng.

Hai người đi thẳng tới chân núi, chỉ thấy trong trấn nhỏ đông nghẹt người chơi mặc quần áo của đủ loại môn phái.

Chuyện này khiến cả hai cảm thấy rất kỳ quái.

Núi Vô Lượng thuộc địa phận Nam Hoang, vốn là địa phương vắng vẻ, những trấn nhỏ sát biên giới cực vắng bóng người, sao lúc này lại tập trung nhiều người chơi như vậy?

Hai người Vương Viễn tùy tiện tìm một quán trà vào ngồi, nhìn dòng người tấp nập mà nghi hoặc không thôi.

“Hai vị định lên núi phải không?”

Ngay khi hai người còn đang mờ mịt, một người chơi mặc áo vàng, đeo thanh bảo kiếm thình lình ngồi xuống trước mặt Vương Viễn, nói chuyện thoải mái như thể hai bên quen biết đã lâu: “Ta tên là Liễu Quang Hùng, là đại đệ tử của phái Vô Lượng, mười vàng thôi, ta sẽ mang hai ngươi lên núi.”

“???”

Trên đầu Vương Viễn nhảy lên một loạt dấu chấm hỏi: “Ở đây đang diễn ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ ta không tự mình lên núi được?”

“Ngươi mới tới à?” Liễu Quang Hùng quan sát Vương Viễn và Tống Dương một lượt, lúc nhìn đến Tống Dương thì hơi ngừng lại, như thể nhìn thấy thứ kỳ quái gì đó.

“Có ý kiến gì?” Tống Dương cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh mắt của Liễu Quang Hùng.

“Ha ha! Không có không có!” Liễu Quang Hùng khoát tay bảo: “Núi Vô Lượng hiện đang bị cô lập!”

“Sao thế?” Vương Viễn kỳ quái hỏi.

“Các ngươi tới đây không phải vì công pháp bí tịch trong Lang Hoàn Ngọc Động à?” Liễu Quang Hùng không đáp mà hỏi ngược lại.

“Sao ngươi biết?” Vương Viễn cảnh giác nhìn Liễu Quang Hùng.

Nhiệm vụ tuyệt học này Tống Dương chỉ chia sẻ cho mỗi mình Vương Viễn biết, sao tên này cũng biết vậy?

“Là người địa cầu thì đều biết cả.” Liễu Quang Hùng thấy vẻ mặt của Vương Viễn thì tỏ vẻ chê bai hòa thượng này nghe thấy ít, quái lạ nhiều: “Lang Hoàn Ngọc Đồng hiện thế, người tới đây không phải đều vì bí tịch trong đó hay sao? Nói đến Lang Hoàn Ngọc Đồng, đó là cấm địa của phái Vô Lượng, không biết vì sao tối hôm qua đột nhiên mở ra, chẳng nhẽ không phải các ngươi nghe danh mà đến?”

“Này…” Vương Viễn hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy!” Đồng thời Vương Viễn thầm nhắn tin cho Tống Dương: “Nhiệm vụ này của ngươi xem ra khá khó!”

Vương Viễn vốn cho rằng hai người bọn họ lén lút đến đây, lặng yên không một tiếng động, ai ngờ chuyện lại sôi sục đến thế.

Nhiệm vụ hai chiều mặc dù không dễ làm nhưng ít nhất có tỷ lệ nhất định gặp được đối thủ yếu hơn mình, hiện tại thì hay rồi, cả trò chơi đều biết trong Lang Hoàn Ngọc Động có công pháp bí tịch, muốn lấy được tuyệt học trước mặt nhiều con sói đói thế này là một chuyện vô cùng khó khăn.

Hơi không lưu ý một tí là có thể trở thành kẻ thù của cả thế giới.

Vương Viễn mặc dù to gan lớn mật nhưng cũng không dám tùy tiện thử trò làm kẻ thù chung của toàn thế giới đâu, chơi game mà chơi đến độ đối đầu với cả thành thậm chí là toàn thế giới thì đúng là kẻ đầu óc có vấn đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận