Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1514: Nộp ngọc tỷ

“Đi Lâm An làm gì?” Điều Tử cảnh giác hỏi.

“Đưa chứng cớ khởi tố Mộ Dung thế gia tạo phản.”

“Ngươi để ta đi cũng được mà.” Điều Tử nói.

“Không được!” Vương Viễn khoát tay nói: “Ngọc tỷ không thể giao dịch, trên người ngươi không có nhiệm vụ, không giao ngọc tỷ cho ngươi được.”

Lục Phiến Môn thuộc ngành chấp pháp, phá án bắt người là chức trách của Điều Tử, tương đương với bộ công an, mà trực tiếp đưa chứng cớ phạm tội để tiến hành kháng án lại không nằm trong phạm vi quản lý của hắn.

“Vậy ngươi định đưa cho ai?” Điều Tử hỏi ngược lại: “Trong trò chơi còn có tòa án hả?”

Vương Viễn đáp: “Đương nhiên là đám tay sai riêng của lão hoàng đế, mật thám đại nội trong truyền thuyết rồi.”

“Chưa Tỏ này, đang ở thành Lâm An không?” Vương Viễn thuận tay gửi tin nhắn cho Phương Đông Chưa Tỏ.

“Có, Ngưu ca, gần đây ngươi gây chuyện cũng lớn thật đó, có cần gửi thư xin tị nạn chính trị không?” Phương Đông Chưa Tỏ cười bảo.

Vương Viễn tốt xấu gì cũng là Nam Viện đại vương, là người của nước Liêu, ở Đại Tống chúng ta, ngoại tộc phiên bang còn cao hơn mệnh quan triều đình một cấp, huống chi là với cấp bậc thân phận như Vương Viễn.

“Bớt nói linh tinh đi!” Vương Viễn bĩu môi.

Tại sao hắn không về nước Liêu, còn không phải sợ sẽ dụ chuyện này đến chỗ Tiêu Phong hay sao, nếu Phương Đông Chưa Tỏ làm như vậy, nước Liêu không muốn nhúng tay cũng phải nhúng tay vào, người này mới là một bụng rặt toàn ý xấu.

“Bây giờ ngươi đã giao nộp nhiệm vụ của Mộ Dung thế gia rồi sao?” Vương Viễn hỏi tiếp.

“Ừm!”

Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Giao rồi, nhưng tạm thời không thể khởi binh vây quét, huynh đệ, ta cũng không thể giúp ngươi được.”

“Tại sao?” Vương Viễn lại hỏi.

Phương Đông Chưa Tỏ cười ha ha, đáp: “Ha ha! Còn không phải vì không có bằng chứng bọn họ tạo phản hay sao, nếu như ngươi giao ngọc tỷ cho bản quan, bản quan lại trình cho hoàng thượng, khà khà! Mộ Dung thế gia không sống qua được hôm nay!”

Nói đến đây, Phương Đông Chưa Tỏ còn nói một câu như đùa: “Ngưu ca, ngươi sẽ không tính giao ngọc tỷ cho quốc gia đấy chứ?”

“Không sai!”

Vương Viễn đáp một cách chắc chắn: “Gửi tọa độ đi, ta sẽ đưa ngọc tỷ tới chỗ ngươi.”

“Hả?” Nhìn thấy tin nhắn này của hắn, Phương Đông Chưa Tỏ lập tức im lặng.

Ước chừng nửa phút sau, hắn ta mới hỏi với vẻ khó tin: “Thật... thật sự cho ta sao?”

Ngọc tỷ là thứ thế nào, hiển nhiên Phương Đông Chưa Tỏ sẽ không có chuyện không biết, quyền hạn dựng nước chính là quyền hạn lãnh đạo cao nhất trong trò chơi, không biết có bao nhiêu người theo đuổi thứ này cả đời.

Bây giờ nó lại càng khiến toàn bộ người chơi trong trò chơi điên cuồng vì mình, thậm chí không tiếc trả cái giá đau đớn.

Rốt cuộc ngọc tỷ này quý giả cỡ nào, hiển nhiên nghĩ cũng biết.

Lúc này, Phương Đông Chưa Tỏ quả thực không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy Vương Viễn lại tặng ngọc tỷ cho mình.

Ngọc tỷ này có ai lại không muốn đâu?

Nhưng thứ này ở trong tay của bạn mình, nên Phương Đông Chưa Tỏ đã sớm đánh bay suy nghĩ đối với nó rồi, nhưng ngọc tỷ lại vòng vèo tự mình chạy tới.

Con mẹ nó... thật sự như đang nằm mơ ấy.

Phương Đông Chưa Tỏ cũng có hơi được thương mà sợ, trong lòng thầm đoán: “Đậu má, không phải hòa thượng này có mưu đồ gì với lão tử đấy chứ, nhìn hắn quả thực có hơi không gần nữ sắc, lẽ nào? Theo lý mà nói, lão tử là thẳng nam không thể thuận theo, nhưng ngọc tỷ cũng quý giá như vậy, nếu thực sự không được vậy cứ chịu thiệt một lần đi, vì triều đình Đại Tống, không sợ hãi!

“Phí lời, mau chóng gửi một tọa độ, ta sẽ đưa qua cho ngươi!” Vương Viễn rất nhanh đã gửi tin nhắn lại.

“Còn gửi hàng tới tận cửa sao? Ta cũng không có nhà, làm giữa ban ngày ban mặt...” Phương Đông Chưa Tỏ bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Ban ngày? Lão tử chỉ hóa duyên thôi, cảm ơn!” Vương Viễn nghiêm túc đáp.

Phương Đông Chưa Tỏ: “...”

Phương Đông Chưa Tỏ báo tọa độ của mình, một khắc sau trước mặt hắn ta xuất hiện một cửa truyền tống. Ngay sau đó, trong cửa truyền tống có một đống nam nữ nhảy ra.

“Ặc...”

Mỗi lần có một người nhảy ra, trong lòng Phương Đông Chưa Tỏ lại khẩn trương hơn một phần.

Vừa rồi cũng không nói nhiều người như vậy, thiệt rồi thiệt rồi... vốn cho rằng chỉ có một mình Vương Viễn, nhưng kết quả lại có nam có nữ, còn có cả bất nam bất nữ nữa, thế này phải làm sao mới tốt đây.

“Ta cứ tưởng là ai chứ, hóa ra là Đông Xưởng Chưa Tỏ à...”

Lúc này, Độc Cô Tiểu Linh cũng nhìn thấy Phương Đông Chưa Tỏ ở trước mặt, vẫy tay chào hỏi hắn ta.

“Là Phương Đông! Phương Đông giống Đông Phương Bất Bại ấy! Còn Đông Xưởng là thái giám nhé!” Phương Đông Chưa Tỏ sửa lại một cách nghiêm túc.

“Có sự khác biệt sao?”

Đám người Một Đám Ô Hợp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Bôi Mạc Đình, không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài.

“Cút!” Bôi Mạc Đình rút kiếm nhìn xung quanh, trong lòng mờ mịt.

“Đừng làm loạn!” Vương Viễn vội vàng đi lên làm người tốt, nói: “Bôi tử cũng không phải tự nguyện! Các ngươi bắt nạt hắn làm gì!”

Mọi người: “...”

Mẹ, Bôi Mạc Đình biến thành như vậy là do ai hại hả?

Phương Đông Chưa Tỏ nổi giận: “Con mẹ nó, ta cũng không tự nguyện nhé!”

“Xem! Lỡ miệng nói ra rồi kìa!” Vương Viễn cười.

“Đệt!” Phương Đông Chưa Tỏ buồn bực, bảo: “Một đám người không đứng đắn như các người, lẽ nào tới để tán gẫu với ta sao?”

“Ngược lại cũng không phải!”

Vương Viễn lôi ngọc tỷ ra và gia phổ ra, nói: “Thứ như ngọc tỷ này không thể giao dịch, ngươi có thể cầm được không?”

“Để ta thử xem!”

Phương Đông Chưa Tỏ duỗi tay lấy, kết quả ngọc tỷ không hề nhúc nhích.

“Xem ra không được rồi!” Phương Đông Chưa Tỏ lắc đầu: “Ta dẫn ngươi đi gặp hoàng thượng vậy.”

Suy cho cùng hắn ta cũng chỉ là người chơi, tuy rằng cũng là mệnh quan triều đình, trên người còn mang nhiệm vụ, nhưng lại không có quyền hạn tiếp nhận vật phẩm nhiệm vụ mà người chơi giao ra, thứ này cũng chỉ có thể gặp mặt rồi đưa cho Cao Tông Triệu Cấu.

“Chỉ có thể như vậy thôi!”

Nói thế nào thì Triệu Cấu cũng là một thế hệ quân vương, hiển nhiên sẽ không tùy tiện gặp người không thuộc phận sự.

Vương Viễn chỉ dẫn theo một mình Đinh Lão Tiên, cùng Phương Đông Chưa Tỏ tiến vào hoàng cung.

Tới hoàng cung, hắn đột nhiên nổi lên chút xúc động.

Tuy rằng Triệu Cấu không phải là vị vua nổi tiếng gì, nhưng hoàng cung của Đại Tống thực sự không phóng khoáng bằng hoàng cung ở thành Bắc Kinh, xem ra người này cũng không phải là đồ hoang phí và tham lam đến cực điểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận