Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 506: Đánh người còn phải chọn địa điểm nữa hả?

“Bố khỉ!”

Ở trong trò chơi, địa vị của người chơi nữ không khác gì tài xế nữ ở ngoài hiện thực, về cơ bản thì nó giống như là một thuật ngữ xúc phạm. Một câu của Trường Tình Tử đã trực tiếp khiến đám Độc Cô Tiểu Linh tức giận bừng bừng.

“Chờ sau khi ra khỏi Toàn Chân các, chúng ta muốn giết y một trăm lần! Đồng ý thì giơ tay!”

Độc Cô Tiểu Linh không hổ là đại ca, một lời không hợp, cô ngay lập tức hạ truy sát lệnh ở trong kênh đội.

“Tán thành!”

“+1”

Đám Bôi Mạc Đình đồng loạt giơ tay tán thành.

Phi Vân Đạp Tuyết có mặt ở đây, mọi người phải cho Phi Vân Đạp Tuyết mặt mũi, không thể “dạy dỗ” tên Trường Tình Tử này ngay tại đây. Nhưng chờ sau khi ra khỏi Toàn Chân các, ở nơi mà Phi Vân Đạp Tuyết không nhìn thấy, chắc chắn sẽ đánh tên này đến mức khiến y đại tiện tiểu tiện ngay tại chỗ!

“Muốn đánh y còn phải chọn địa điểm nữa hả?” Vương Viễn khẽ mỉm cười.

“Ha? Có thể đánh tên này ở đây luôn hả?” Mario nói với vẻ kinh ngạc.

“Đương nhiên! Đánh cược mười lượng vàng, trong vòng ba câu ta có thể để ngươi đánh y!” Vương Viễn nói.

“Chỉ cần có thể để ta đánh tên khốn khiếp này, ta sẽ bỏ ra một trăm lượng vàng!”

“Ta đặt hai trăm lượng vàng!” Bôi Mạc Đình ngồi ở một bên cũng tham gia vào cuộc vui.

“Mới bị người ta trào phúng mấy câu mà các ngươi đã giãy nảy như vậy rồi, tâm lý của các ngươi vẫn còn quá trẻ con...”

Vương Viễn không nói gì chỉ lắc lắc đầu, sau đó hắn cười híp mắt đi tới chỗ Trường Tình và Phi Vân Đạp Tuyết, nói: “Đừng để tâm tới chuyện là người chơi nam hay người chơi nữ, sau khi ghi danh, nên đánh như thế nào thì đều phải nghe theo sự chỉ huy của ta!”

“Ngươi ấy hả?”

Trường Tình Tử quay mặt sang nhìn Vương Viễn một cái, nói: “Ngươi là cái thá gì? Thế nhưng muốn chỉ huy ta?”

Nói tới đây, Trường Tình Tử lại nói với Phi Vân Đạp Tuyết: “Cái đội ngũ vớ va vớ vẩn này muốn thắng Hoa Sơn Luận Kiếm đã là một chuyện cực kỳ khó, không tìm một vị chỉ huy đáng tin, e rằng còn chưa đánh được mấy vòng thì chúng ta đã bị loại rồi ấy chứ.”

“Ta cảm thấy Ngưu huynh rất đáng tin!” Phi Vân Đạp Tuyết nhìn Trường Tình Tử, lại quay sang nhìn Vương Viễn, thấy Vương Viễn híp mắt, vẻ mặt vô cùng gian trá, lúc này đã hiểu ý, lập tức cười đáp.

“Dù sao ta cảm thấy không phục!” Vẻ mặt của Trường Tình Tử không được vui sướng cho lắm.

“Ngươi không phục thì ngươi có thể đi chết.” Vương Viễn cười nói: “Cũng đâu liên quan gì đến chúng ta.”

“Ngươi! Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy!” Trường Tình Tử bị Vương Viễn nói như vậy, y không khỏi nhảy dựng lên.

“Hết cách rồi!” Vương Viễn buông tay, học theo vẻ mặt của Trường Tình Tử, nói: “Ta là một người thành thật, nói chuyện ngay thẳng như vậy đấy! Từ trước đến nay mấy việc như chỉ huy chỉ có người tài mới có thể đảm nhiệm, dựa vào chút đạo hạnh tầm thường của ngươi, thành thành thật thật nghe theo lời chỉ huy là được.”

“Ha ha!”

Lúc này Phi Vân Đạp Tuyết đã hoàn toàn hiểu rõ ý định của Vương Viễn, hắn cười ha ha, vội vàng làm người hòa giải: “Ngưu huynh nói không sai, mấy việc như chỉ huy chỉ có người tài mới có thể đảm nhiệm. Các vị đang ngồi ở đây nếu ai cảm thấy bản thân có thể đảm nhiệm được, không ngại biểu hiện một chút.”

“Khà khà!”

Phi Vân Đạp Tuyết vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Theo lý mà nói thì thân là ông chủ hợp cách, dưới tình huống thông thường đều sẽ cố hết sức tránh mâu thuẫn nội bộ.

Nhưng lần này thì lại khác.

Người chơi Trường Tình Tử này thực sự có hơi hoạnh họe, nhóm người Một Đám Ô Hợp cũng không phải là đèn cạn dầu. Nếu không mỉa mai Trường Tình Tử một chút, thì e rằng lên sân đấu hai bên cũng sẽ không phục nhau, đến lúc đó thì phiền lắm.

Thay vì đem mâu thuẫn lên sàn đấu, còn chẳng bằng giải quyết luôn bây giờ.

Ngươi không phục cũng được thôi, cứ lôi bản lĩnh ra đi… Trong trò chơi, chung quy đều dựa vào thực lực để nói chuyện, không có bản lĩnh thì ngươi có chém gió đến đâu cũng sẽ không có người nào tâm phục khẩu phục ngươi.

“Ta xin được thỉnh giáo cao chiêu của ngươi một chút!”

Ông chủ cũng đã lên tiếng rồi, những người khác hiển nhiên không giả bộ thêm nữa. Mario đã sớm muốn dạy dỗ tên Trường Tình Tử này nên trực tiếp nhảy ra, chỉ vào y: “Có bản lĩnh gì thì cứ việc lôi ra cho ta coi thử.”

“À! Tên tóc trắng quái đản nhà ngươi, đúng là tự tìm đường chết!”

Trường Tình Tử có thể ở lại phái Tinh Túc lâu như vậy, lại đặc biệt được Phi Vân Đạp Tuyết mời tới, hiển nhiên không phải là người chỉ biết khua môi múa mép. Y cũng biết ông chủ đang muốn khảo nghiệm năng lực của mình một chút. Nếu đã nhận tiền, đương nhiên phải thể hiện một chút thực lực tương xứng rồi.

Nói xong, Trường Tình Tử rút chủy thủ bên hông ra, thân hình lóe lên, biến mất trước mặt đám người.

Tinh La Vạn Tượng là công pháp bí truyền của phái Tinh Túc, có hiệu quả giống với Thiên La Ngụy Đạo của Đường môn và Bách Quỷ Dạ Hành của Ngũ Độc, đều là võ học ẩn thân. Đây cũng là lý do tại sao môn phái hệ độc lại khó đối phó, hễ cứ chơi môn phái độc thì đều có thể ẩn thân.

Trong thế giới võ hiệp này, kỹ năng tương đương với BUG.

Đương nhiên, tuy là BUG ẩn hình, nhưng cũng chỉ chiếm ưu thế trong giai đoạn đầu và giữa kỳ, cũng không phải là võ học vô địch.

Thứ các loại chiêu thức ẩn nấp sợ nhất chính là khả năng cảm nhận, khả năng cảm nhận của người chơi trong trò chơi võ hiệp tới từ tu vi nội công. Tu vi nội công càng thâm hậu thì khả năng cảm nhận càng mạnh. Sau khi tu vi nội công của người chơi tăng đến một trình độ nhất định, có thể cảm giác được mục tiêu đang ẩn nấp bên cạnh mình.

Thiếu Lâm và Võ Đang sở dĩ được xưng là ngôi sao sáng trong giới võ lâm, nguyên nhân chủ yếu là vì kho tàng võ học được thừa hưởng của hai môn phái này gần như hoàn hảo, hơn nữa còn có nội công đỉnh nhất trong trò chơi.

Tẩy Túy Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự là bảo điển cao nhất.

Thái Cực Thần Công của phái Võ Đang so ra cũng không kém Dịch Cân Kinh chút nào.

Tuy Mario chưa học tuyệt học môn phái, nhưng [Thuần Dương Vô Cực Công] mà hắn ta đang trang bị cũng là nội công cao cấp của phái Võ Đang, tu vi nội công của nó cũng được xếp hạng cao trong trò chơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận