Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 419: Đê tiện

Dĩ nhiên, Ngọc Thụ Lâm Phong tuy là đệ tử thân truyền của Âu Dương Phong nhưng thời gian học tập còn ngắn, chưa học được tuyệt học “Thuấn Tức Thiên Lý”, song trang bị hiện tại trên người hắn ta cũng là khinh công trung cấp “Ngọc Thiềm Bộ”.

"Bêu xấu rồi!"

Ngọc Thụ Lâm Phong thấy Hồng Thất Công lướt lên cây thì đóng quạt xếp trong tay lại, dưới chân khẽ điểm đã bay tới giữa không trung, ngay sau đó lăng không đạp xuống một cái, cứ như thể bước trên bậc cầu thang, “đi” đến trước mặt lão.

"Hay cho một chiêu [Thiềm Cung Chiết Quế]!" Hồng Thất Công thấy thế không khỏi lớn tiếng khen hay.

Hoàng Dược Sư khen ngợi gật đầu. Âu Dương Phong thì càng đắc ý đến độ mũi hếch lên tận trời.

Ngay cả nhóm Vương Viễn cũng không khỏi thầm giật mình.

Hiệu quả thực chiến trong khinh công của Ngọc Thụ Lâm Phong như thế nào tạm thời không đề cập đến, nhưng một chiêu này phải gọi là phóng khoáng đẹp trai ngời ngời, tính thưởng thức mạnh hơn Hồng Thất Công tùy tiện nhảy một phát nhiều.

So với Vương Viễn và Băng Hỏa Độc Long, Ngọc Thụ Lâm Phong này chỉ là một tiểu tốt vô danh.

Danh tiếng trong giang hồ chính là điều kiện trực quan để đánh giá một người.

Vương Viễn không phải loại tiểu nhân thích bợ đỡ, nhưng nói thật, ngay từ đầu giống như những người khác, hắn không đặt nặng Ngọc Thụ Lâm Phong trong lòng. Dù sao kẻ vô danh đầy ngoài giang hồ kia kìa, tên này có là đệ tử của Âu Dương Phong đi nữa phỏng chừng cũng chỉ đến thế. Nhưng khi mọi người nhìn thấy khinh công của hắn ta thì mới ngừng coi thường.

Âu Dương Phong là ai? Đệ tử lão thấy vừa mắt chẳng lẽ lại là hạng người tầm thường?

"Hồng lão tiền bối! Đắc tội!"

Ngọc Thụ Lâm Phong chắp tay hướng phía Hồng Thất Công, tay cầm quạt xếp vận chuyển nội lực, phẩy tới trước mặt lão.

"Ha ha!"

Hồng Thất Công mỉm cười, tay trái ra sau mà đến trước, nhẹ nhàng cản lại quạt xếp trong tay Ngọc Thụ Lâm Phong, bàn tay phải đặt ngang duỗi về phía trước.

"Bịch!"

Một tiếng động trầm đục vang lên, bàn tay lão đập lên ngực Ngọc Thụ Lâm Phong.

"Rắc rắc rắc!"

Ngọc Thụ Lâm Phong bị một chưởng đập lùi về sau, liên tiếp đạp gãy ba cành cây.

Tranh tài có quy định, không được làm người chơi bị thương, Hồng Thất Công tất nhiên sẽ không dùng nội lực, nếu không lần này Ngọc Thụ Lâm Phong đã nghẻo tại chỗ rồi, làm gì có cơ hội mà lùi lại.

Khinh công kiêng kỵ nhất là dưới chân không có điểm chịu lực.

Cành cây vừa gãy, Ngọc Thụ Lâm Phong không có chỗ mượn lực, lập tức mất cân bằng. Mắt thấy hắn ta sắp rơi từ trên cây xuống, nhưng đúng vào lúc này, tên đệ tử thân truyền của Âu Dương Phong lại vỗ tay trái về sau, một đạo chân khí đánh ra, hắn ta mượn chưởng lực xoay người giữa không trung một cái rồi ổn định thân hình.

"Thú vị đấy!"

Quả nhiên, Ngọc Thụ Lâm Phong có thể làm đồ đệ của Âu Dương Phong không những có thuộc tính thiên tư tốt mà độ ứng dụng võ học cũng vô cùng linh hoạt, có thể vào thời điểm mất cân bằng đập một chưởng về phía sau rồi lợi dụng chưởng lực để ổn định thân hình, đủ thấy người này bất kể là phản ứng hay trí thông minh chiến đấu đều khá xuất sắc.

"Công phu giỏi đấy!" Hồng Thất tán thưởng một câu, lão đuổi tới, bàn tay trái hạ thấp xuống, đánh một chưởng vào cành cây mà Ngọc Thụ Lâm Phong đang đứng.

"Răng rắc!"

Cành cây to khoảng bát ăn cơm đứt gãy.

Ngọc Thụ Lâm Phong thầm giật nảy mình, vội vàng lăng không đạp xuống lấy đà nhảy ra ngoài một trượng, sau đó đáp lên một cành cây khác, kéo dài khoảng cách với Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công không đuổi tới nữa, chỉ thấy lão cười ra tiếng, lại đánh thêm một chưởng.

"Rắc..."

Có tiếng cành cây khác đứt gãy, non nửa tán cây "rầm rầm!" rơi xuống mặt đất, bụi mù bốc lên cao…

"Má nó chứ..."

Ngọc Thụ Lâm Phong ôm một cành cây chưa bị đánh gãy, run bần bật không thôi.

"..."

Thấy cảnh này, Vương Viễn sầm mặt lại.

Có đôi khi Hồng Thất Công cũng là một lão già không phúc hậu chút nào… Lão biết không làm người bị thương còn khó hơn giết người, cũng sợ đập một chưởng chết toi Ngọc Thụ Lâm Phong, thế là dứt khoát đốn cây cho lành. Dù sao lão chỉ cần ép người ta rơi xuống là được, về phần đánh rớt xuống hay khiến hắn ta không có chỗ đặt chân đều không thành vấn đề.

"Xuống dưới đi!"

Hồng Thất Công liếc nhìn Ngọc Thụ Lâm Phong, đánh thêm một chưởng xuống.

Thân thủ của Ngọc Thụ Lâm Phong so với Hồng Thất Công chênh lệch không biết bao nhiêu lần, lúc này lão còn có hiềm nghi chơi xấu, hắn ta trốn kiểu gì được, “ối chao” một tiếng, theo cành cây rơi xuống đất.

"Mười lăm giây!"

Ngọc Thụ Lâm Phong vừa rơi xuống đất, Hoàng Dược Sư đã cho ra thành tích, sau đó hài lòng nói: "Chậc chậc, hậu sinh khả uý, vậy mà có thể chống đỡ với Thất Công trong thời gian dài như vậy."

Tất cả mọi người: "..."

Mọi người xem như đã nhìn ra rồi, hôm nay là cuối tuần, đám Hoàng Lão Tà rảnh rỗi đến nhức cả trứng, thế là đặc biệt tìm mấy người chơi đến tiêu khiển tí.

"Kế tiếp là thiếu hiệp Băng Hỏa Độc Long!" Hoàng Dược Sư nhìn Âu Dương Phong rồi hỏi: "Âu Dương huynh lên bây giờ hay đợi chút nữa chờ người sau?"

"Hừ! Để ta lên luôn!"

Âu Dương Phong nhìn Vương Viễn với ánh mắt hung ác rồi bảo: "Ta sợ nhịn không được đập người nào đó một chưởng chết luôn!"

Âu Dương Phong vừa nói chuyện vừa phi thân lên, bay vút lên không trung, nhẹ nhàng đạp xuống một nhánh cây mảnh khảnh, đung đưa theo gió.

Cùng một chiêu [Thiềm Cung Chiết Quế] nhưng ở trong tay Âu Dương Phong lại như thể người đi bộ nhàn nhã, phóng khoáng tự nhiên, hơn nữa nghĩ thử đi, thân hình của lão vạm vỡ như vậy mà có thể đứng trên đầu cành cây đung đưa theo gió, tu vi khinh công cực cao, hiển nhiên cao hơn một chút so với Hồng Thất Công.

"Cây này..."

Băng Hỏa Độc Long nhìn gốc cây to bị Hồng Thất Công đập thành trụi lủi, khóc không ra nước mắt. Sư phụ ơi, đây không phải là đang hãm hại người ta đấy à…

"Không sao! Chờ chốc nữa là được rồi!" Hoàng Dược Sư khoát tay ra hiệu cho Băng Hỏa Độc Long chớ hoảng sợ.

Mấy phút sau, hệ thống đổi mới... Đại thụ trở về hình dáng ban đầu, chỉ cần không ở trong trạng thái hư hại kéo dài thì cảnh quan này sẽ tự động đổi mới.

Băng Hỏa Độc Long tung người bay lên, cũng sử dụng chiêu [Phù Dao Trực Thượng] nhảy lên cây.

"Xuống dưới đi!"

Nhưng ngay lúc Băng Hỏa Độc Long định nhảy lên cành cây, hắn ta lại trở thành mục tiêu của Âu Dương Phong. Lão đạp một cước từ trên xuống, trúng ngay giữa mặt Băng Hỏa Độc Long.

"Bịch! Rầm"

Băng Hỏa Độc Long còn không kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thì đã bị đạp ngã, bổ nhào xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận