Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 937: Trong lúc nói cười, truy binh tan thành mây khói

“Phịch!”

Nhìn thấy lệnh bài mà Vương Viễn đưa tới, hai vệ binh lập tức quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Không biết là ân nhân của vương gia, mong cô nương hãy thứ tội!”

“???”

Một đám truy binh trông thấy vệ binh đại ca vẫn luôn cao ngạo vô địch, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vương Viễn, trên đầu đồng loạt nhảy lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

Lữ Tứ Phương lại càng run rẩy trong lòng hơn, dường như phát hiện ra có chỗ hơi không đúng.

“Hở? Hiệu nghiệm như vậy sao?”

Vương Viễn có hơi bất ngờ, hắn khá kinh ngạc với uy lực của lệnh bài trong tay.

“Trấn Nam Vương quản lý binh quyền Đại Lý, ngài có lệnh bài của y, cũng giống như Trấn Nam Vương đích thân đến đây, toàn bộ binh lính ở Đại Lý đều sẽ thuận theo sự sai khiến của ngài!” Vệ binh thành thật đáp.

“Toàn bộ binh lính sao? Không phải nói đùa đấy chứ?”

Vương Viễn trợn tròn mắt há hốc mồm.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao khi ấy Tiêu Phong lại nói đây là đồ tốt, kêu mình nhanh chóng cất đi. Con mẹ nó đây đâu chỉ là đồ tốt thôi đâu, mà phải là thần binh vô địch mới đúng.

Tuy rằng vệ binh trong trò chơi không có não, nhưng thân là người chấp pháp trong trò chơi, và là tay đấm trực thuộc hệ thống, các vệ binh đều có chiến lực mạnh nhất, cho dù là loại BOSS Thần cấp như Đông Phương Bất Bại hay Trương Tam Phong, đều không qua được ba chiêu khi đối diện với vệ binh.

Tuy binh lính bình thường không biến thái bằng những vệ binh canh cửa tuần tra đó, nhưng thiết lập thấp nhất của bọn họ cũng là cấp năm mươi, hơn nữa binh lính còn có trận pháp đặc thù phối hợp hỗ trợ, nhân số càng nhiều thì sức chiến đấu càng mạnh mẽ. Cái thứ có thể tùy tiện điều động quân đội của một quốc gia này, con mẹ nó phải là bảo bối cỡ nào.

Vốn dĩ Vương Viễn còn cho rằng tên Đoàn Chính Thuần này là một lão già cặn bã bạc tình bạc nghĩa, nhưng không ngờ người này ra tay cũng hào phóng thật, trực tiếp giao luôn quyền điều binh cho Vương Viễn.

Hắn đột nhiên có hơi kiêu ngạo!

Tại sao Đại Lý Đoàn gia lại uy chấn trời Nam, không người nào dám chọc vào? Chỉ bởi vì bọn họ có võ học gia truyền lợi hại hay sao? Chắc chắn là không, Thiếu Lâm tự là chùa cổ nghìn năm, có Dịch Cân Kinh và bảy mươi tuyệt kỹ, võ học thâm hậu hơn Đoàn gia nhiều. Sau khi bị triều đình phóng hỏa đốt qua, sở dĩ Đại Lý Đoàn gia xưng bá một phương, đều là dựa vào quân đội hết!

Người học võ trong giang hồ có tu vi võ học cao đến đâu, thì vẫn chẳng tính là gì khi ở trước mặt quân đội tinh nhuệ có kỷ luật nghiêm minh, nếu mang theo binh sĩ Đại Lý chạy khắp thiên hạ, vậy còn luyện võ học cái cục cớt gì nữa… Trông tên nào chướng mắt, thì cứ trực tiếp cho đại quân tiến lên đè bẹp dí hắn!

“Không nói đùa!” Vệ binh đại ca đáp một cách chắc chắn: “Nhưng lệnh bài chỉ có thể dùng ba lần, hơn nữa, binh sĩ chỉ có thể hoạt động trong phạm vi thành Đại Lý!”

“Ờm… được rồi!”

Lời nói của vệ binh đại ca giống như một gáo nước lạnh đổ thẳng lên đầu Vương Viễn.

Mẹ nó, hóa ra chỉ là hoàng đế đất, lại còn là phiên bản trải nghiệm ba lần nữa chứ…

Nhưng hoàng đế đất vẫn là hoàng đế không phải sao, sao có thể để người khác bắt nạt mình ngay trên chính địa bàn của mình được chứ.

Nghĩ ngợi đến đây, Vương Viễn giơ cao lệnh bài lên, lớn giọng nói: “Binh sĩ nước Đại Lý đều nghe hiệu lệnh cho ta!”

Vừa dứt lời, có những tia sáng vàng bay ra từ trong lệnh bài.

“Giết!”

Ngay sau đó, cùng với những tiếng hò hét mang theo sát khí rung trời, vô số binh lính Đại Lý với trang bị Tinh Lượng, lập tức xuất hiện trong đám người chơi.

Những binh sĩ này năm người một nhóm, mười người một đội, lập tức chia cắt đám người chơi truy binh trước mặt Vương Viễn.

“Cái này… cái này…”

Nhũng người chơi này chưa từng trông thấy thế trận như vậy, binh sĩ vừa mới xuất hiện đã chia cắt đám người rồi bao vây, trực tiếp dọa bọn họ sợ đến ngu người.

“Hừ! Ỷ đông hiếp yếu, còn tính là anh hùng gì nữa?” Lữ Tứ Phương căm tức nhìn Vương Viễn, lớn tiếng nói.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười, học theo giọng điệu của Lữ Tứ Phương: “Đều là người trưởng thành cả rồi, đừng có ấu trĩ như thế, trong tay ta có nhiều binh lính như vậy, đương nhiên phải cho bọn họ thể hiện mới được, hôm nay ta cứ lấy đông hiếp yếu đấy!”

Nói xong, hắn trực tiếp ra lệnh cho binh sĩ: “Những người này vây kín hoàng cung, mưu đồ tạo phản, giết chết bất luận tội!”

“Giết!”

Quân lệnh vừa ra, đám binh lính lại phát ra tiếng hò hét hừng hực sát khí, cầm đao chém về phía người chơi ở bên cạnh đã bị bao vây lại.

Binh lính chỉ có trình độ của quái Tinh Anh cấp năm mươi, nếu bàn về thực lực đơn thể, thì những người chơi này cho dù chỉ ở cấp bốn mươi, có khi vẫn đánh lại được đám binh lính này

Nhưng binh lính vốn không phải là đơn vị tác chiến đơn thể, người ta chơi chính là đoàn chiến, trước tiên chia ra rồi bao vây lại, làm suy yếu sự liên kết của người chơi, sau đó cộng thêm sĩ khí trong chiến trận, thuộc tính được tăng lên gấp đôi.

Dưới tiếng hò hét đằng đằng sát khí, người chơi đều bị sĩ khí của quân đội làm cho khiếp sợ, thuộc tính bị giảm xuống ba phần, khiến thực lực bên này giảm xuống bên kia tăng lên.

Người chơi lại đều tự mình chiến đấu, làm sao là đối thủ của binh sĩ quân đội.

Đám binh lính không có quá nhiều võ công màu mè, trường thương kích lớn đâm ngang chém dọc vào người chơi, khiến người chơi có một thân võ công cũng không thể chống lại được.

Trải qua mấy phen xung phong liều chết, người chơi phía trước hoàng cung bị giết đến thi thể rải khắp nơi, trang bị và tiền bạc rơi đầy đất.

Mới đầu Vương Viễn còn xông lên nhặt mấy thứ, sau đó lại ôm không xuể nữa, nên chỉ đành trơ mắt nhìn trang bị đầy trên đất bị làm mới, mà lòng đau như cắt.

Những người chơi có thực lực khá cao may mắn còn sống sót, biết lần này gặp khó xơi rồi, tất cả nháo nhào chạy tán loạn, nhưng Vương Viễn đã ra lệnh giết chết bất luận tội, hễ là người chơi tham gia vào vụ vây chắn hoàng cung này, những binh lính này đều sẽ đuổi theo không bỏ, trực tiếp đuổi toàn bộ người ra khỏi thành Đại Lý, mới chịu dừng bước.

Trong lúc cười nói, sinh linh đồ thán, Vương Viễn lập tức có một loại cảm giác nắm quyền, liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, nhưng rất nhanh hắn đã mau chóng ném cảm giác này ra khỏi đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận