Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 889: Ba chiêu bất bại

"????"

Lần này, Vương Viễn trực tiếp ngây người, Phi Vân Đạp Tuyết cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, khó hiểu hỏi: "Lão Ngưu, gần như vậy mà ngươi còn có thể đánh trượt sao?"

"Trượt em gái ngươi ấy!" Vương Viễn nghe vậy thì thầm mắng một tiếng.

Thực lực Phi Vân Đạp Tuyết chẳng ra sao, nên đương nhiên không thể thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Viễn lại nhìn thấy rõ ràng. Chính là do Đông Phương Bất Bại ra tay cực nhanh, thật sự nhanh tới khó tin. Chỉ trong một khoảnh khắc đó, Đông Phương Bất Bại đã châm cho Vương Viễn một châm, sau đó rụt tay lại dùng một châm ngăn cản chưởng lực của Vương Viễn.

May mắn, một chưởng này của Vương Viễn cũng có tốc độ cực nhanh, lại tấn công vào chỗ địch không thể tránh, mà Đông Phương Bất Bại chỉ dùng sáu thành công lực nên châm vừa rồi mới đâm trượt, không đâm trúng yếu huyệt của hắn.

Lúc này, thứ khiến Vương Viễn sợ hãi là, Đông Phương Bất Bại thân là BOSS loại hình thân pháp, nhưng phán định công kích lại không hề nhỏ chút nào.

Lực cánh tay của Vương Viễn rất mạnh, những người khác có lẽ không biết nhưng bản thân hắn thì vô cùng rõ ràng. Có thần công Dịch Cân Kinh và Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, lực cánh tay của Vương Viễn không kém gì loại BOSS trời sinh có thần lực như Ngao Bái, ở trong đám người chơi thì chính là không ai có thể ngăn cản.

Nhưng kim châm trong tay Đông Phương Bất Bại dài không quá một tấc, gần như chỉ cần gió thổi là rơi, xuống nước là chìm, vậy mà lại có thể đâm chệch chưởng lực đang đánh tới của Vương Viễn. Tu vi và phán định này quả thực cao tới mức khó tin.

Vương Viễn chơi trò chơi lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải cao thủ như thế, biết bản thân chỉ cần có chút sơ sẩy là sẽ bị một chiêu của Đông Phương Bất Bại đánh bại. Vì thế hắn đánh ra bốn chưởng liên tục, tất cả đều đánh về phía điểm yếu của Đông Phương Bất Bại.

"Ồ?"

Đông Phương Bất Bại "ồ" một tiếng rồi khen: "Đại Kim Cương Chưởng, tu vi của Ngưu hiền đệ thật không tồi."

Khi nói chuyện, Đông Phương Bất Bại khẽ gạt trái, khẽ gạt phải, khẽ gạt trên, khẽ gạt dưới, gạt bỏ hết mọi chưởng lực của Vương Viễn.

Vương Viễn tập trung tinh thần nhìn Đông Phương Bất Bại ra tay. Cái cây kim thêu kia gạt xung quanh, nhưng lại không để lộ một chút sơ hở nào. Nhân lúc này, Vương Viễn quyết không để cho Đông Phương Bất Bại thu châm về, bèn hét lớn một tiếng, lôi Thủy Ma Thiền Trượng ra, một chiêu [Kim Cương Điểm Đầu] đánh về phía đầu Đông Phương Bất Bại.

Ngón cái và ngón trỏ tay phải của Đông Phương Bất Bại kẹp một cây kim thêu, đâm về phía trước. Chỉ nghe "đinh" một tiếng, đã chặn được thiền trượng của Vương Viễn. Thiền trượng nặng tới khủng khiếp như vậy thế mà lại không thể nhấn xuống thêm nữa.

Mà gan bàn tay Vương Viễn lại run lên, thiền trượng suýt nữa rơi khỏi tay.

"Đại Vi Đà Xử! Không tệ không tệ!" Đông Phương Bất Bại lại nói: "Ta chuẩn bị đánh ra chiêu thứ ba nhé, lần này là dùng hết toàn lực đấy!"

Trong lúc nói, trước mắt Vương Viễn đã có bóng dáng màu đỏ chớp động, một châm của Đông Phương Bất Bại đã đâm thẳng vào cổ họng Vương Viễn.

"Tới hay! Kim Cương Bái Tháp!"

Vương Viễn hét lớn một tiếng, hai tay hợp lại! Một luồng kim quang từ trên người bật ra.

Cùng lúc đó, châm của Đông Phương Bất Bại đã đâm tới yết hầu Vương Viễn.

"Đinh!"

Một châm của Đông Phương Bất Bại dừng lại, không thể tiến thêm một chút nào nữa.

"Rầm!"

Kim quang trên người Vương Viễn cũng theo tiếng vang mà vỡ tan, hóa thành nhiều điểm sáng, phân tán trên mặt đất.

Vương Viễn lui về sau mấy bước, chân phải mạnh mẽ đạp ra sau ổn định thân hình, thanh máu trên đầu không rớt một điểm nào cả.

"Ồ? Kim Cương Bất Hoại Thần Công!!! Thú vị đấy!" Đông Phương Bất Bại có chút bất ngờ nhìn Vương Viễn, kinh ngạc nói: "Không thể ngờ được thế gian này lại còn có người luyện được thần công đó, là ta sơ suất rồi! Được rồi! Ba chiêu đã xong, lần này xem như tỷ tỷ thua!"

"Đa tạ tỷ tỷ!"

Vương Viễn nghe vậy âm thầm toát mồ hôi hột.

Con mẹ nó, nói thật, lấy tu vi của Đông Phương Bất Bại, lần đầu tiên Vương Viễn cảm thấy thiếu tự tin vào chiêu [Kim Cương Bái Tháp] của mình... Cũng may, vào thời khắc mấu chốt, Kim Cương Bất Hoại Thần Công không làm hỏng việc, tuy chỉ đỡ được một chút, nhưng vẫn chặn lại được chiêu thứ ba của Đông Phương Bất Bại. Còn hắn, sau này sẽ không bao giờ so đấu với cái loại người còn biến thái hơn bất kỳ người nào khác như này nữa.

Vốn dĩ Vương Viễn còn sợ Đông Phương Bất Bại sẽ quỵt nợ, nhưng bây giờ xem ra dù Đông Phương Bất Bại muốn trở thành phụ nữ, nhưng nội tâm vẫn rất đàn ông, nàng không hề có sự ngang ngược vô lý của phụ nữ, thua vô cùng thản nhiên.

“Vậy thuốc giải…”

Vương Viễn rèn sắt khi còn nóng, vội vàng đòi thuốc giải.

“Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông!” Đông Phương Bất Bại cười khẽ, nói: “Mấy thứ như Tam Thi Não Thần Đan, nếu trình tự ấp trứng của cổ trùng khác nhau thì dược tính sẽ khác nhau. Nếu ăn sai thuốc giải, dược tính sẽ càng mạnh hơn, Tam Thi Não Thần Đan của ngươi là do Nhậm Doanh Doanh đưa, Tam Thi Não Thần Đan của nàng ta thế nào, ta cũng không rõ lắm. Nếu ngươi muốn tìm thuốc giải thì đi tìm nàng ta ấy, không cần phải đi ngàn dặm xa xôi tới nơi này tìm ta.”

“Đại tỷ… Tỷ nói mấy lời này không phải là đang đùa ta đấy chứ?”

Vương Viễn đen mặt.

Ha, vừa rồi mình liều mạng so ba chiêu với Đông Phương Bất Bại, lại chỉ đổi được một câu vô nghĩa như vậy.

Vương Viễn cũng không phải tên ngốc, hắn tất nhiên biết Nhậm Doanh Doanh sẽ dễ nói chuyện hơn Đông Phương Bất Bại, dù sao tu vi của Nhậm Doanh Doanh cũng không bằng Đông Phương Bất Bại, hơn nữa chuyện giữa nàng ta và Lệnh Hồ Xung cũng là do mình giựt giây, làm bà mối thì phải có quà chứ.

Nếu là trước kia, Vương Viễn cũng sẽ không mạo hiểm tới sào huyệt của tà giáo -Hắc Mộc Nhai tìm một kẻ đáng sợ như Đông Phương Bất Bại để xin thuốc giải, chẳng qua cách đây không lâu, Vương Viễn mới vừa “làm thịt” Nhậm Ngã Hành…

Nhậm Ngã Hành là ai?

Cha của Nhậm Doanh Doanh đó!

Ngươi làm thịt cha của người ta còn mong người ta cho ngươi thuốc giải? Không bẻ miệng ngươi ra rồi nhét thêm mấy viên Tam Thi Não Thần Đan đã là tốt lắm rồi đó.

Giờ thì hay rồi, Đông Phương Bất Bại lại kêu mình đi tìm Nhậm Doanh Doanh, như vậy không phải mất toi công đi chuyến này sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận