Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1459: Viên Chân giả chết

Muốn làm Minh chủ võ lâm thì cần phải làm một việc gì đó khiến quần hùng trong thiên hạ đều bội phục mới được.

Mà dựa theo tình hình hiện tại, cho dù Trang Tụ Hiền có đánh thắng Huyền Từ thì cũng chỉ là võ công tu vi cao, nhưng danh vọng của hắn vẫn không đủ để nhận lấy danh hiệu Minh chủ võ lâm, Đinh Xuân Thu làm hại võ lâm, quả thật chính là mối họa lớn của võ lâm, hiện giờ lão không khác gì đá kê chân sẵn có.

Nghĩ đến đây, hai người đồng loạt nói: “Bang chủ, nếu ngươi có thể bắt được lão tặc Đinh Xuân Thu, danh hiệu Minh chủ võ lâm này sẽ thuộc về ngươi!”

“Được!”

Thấy hai vị quân sư đều nói như vậy, Trang Tụ Hiền cũng cố lấy dũng khí nói: “Tinh Túc lão quái, lôi hết bản lĩnh của ngươi ra đi! Hôm nay bản bang chủ sẽ trừ hại giúp võ lâm!!”

Dứt lời, Trang Tụ Hiền thả người nhảy lên, đứng ở trước con tuấn mã.

“Ha ha, đánh rồi đánh rồi!”

Thấy hai người sắp đánh nhau, Vương Viễn cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói của Đoàn Diên Khánh: “Hừ hừ, tiểu tử ngươi cũng biết chơi đấy.”

“???”

Vương Viễn nghe vậy, vội vàng nhìn về phía Đoàn Diên Khánh, chỉ thấy gã đang nhìn chằm chằm mình.

Phúc Ngữ Thuật của Vương Viễn là học được của Đoàn Diên Khánh, hắn có thể lừa được người khác, nhưng tất nhiên là không lừa được Đoàn Diên Khánh.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha, cũng truyền âm nhập mật (nói chuyện mà không cần mở miệng): “Đâu có đâu có, là sư phụ Đoàn dạy tốt!”

“Nhưng ta không dùng nó hay được như ngươi!” Đoàn Diên Khánh nói với vẻ tự giễu: “Nếu ta đê tiện được như ngươi thì việc gì phải băn khoăn chuyện Đoàn Chính Thuần vẫn chưa chết chứ... Hơn nữa nếu ngươi làm mấy chuyện ác độc như ta, e rằng danh hiệu đệ nhất ác nhân của lão phu đã bị ngươi cướp mất rồi.”

“Tiểu tăng khiêm tốn nho nhã chính trực, sao có thể là ác nhân được, sư phụ Đoàn đừng nói bừa!” Vương Viễn trả lời một cách khiêm tốn.

“Hừ!”

Đoàn Diên Khánh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Vương Viễn nữa.

Trong lúc hai người nói chuyện, Đinh Xuân Thu và Trang Tụ Hiền đã bắt đầu giao tranh.

Đinh Xuân Thu không hổ là đại cao thủ đã thành danh nhiều năm, võ công, khinh công cực cao, tóc bạc bay bay tựa thần tiên, trong những hành động giơ tay nhấc chân đều lộ rõ sự tiêu sái.

Tu vi nội công của lão tất nhiên chỉ là tiêu chuẩn của cao thủ cấp 140, nhưng nội công không đủ thì độc công bù vào. Dựa vào kịch độc vừa kỳ lạ vừa quái dị của Đinh Xuân Thu, cho dù có là cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng cực kỳ kiêng kị khi gặp lão.

Nhưng Trang Tụ Hiền với tuổi đời còn rất trẻ mà đã là bang chủ Cái Bang, tất nhiên hắn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Quyền cước và thân pháp của tên nhãi này rất đơn giản, nhưng nội công tu vi của hắn lại rất cao, độc công của Đinh Xuân Thu đánh vào người của Trang Tụ Hiền thế nhưng lại hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.

Hơn nữa lúc hắn vận công, trên người còn xuất hiện ánh sáng vàng, điều này khiến cho Vương Viễn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Nội công này… Sao trông nội công này quen mắt thế nhỉ?”

Phương Chứng lại nghiêm túc nói: “Là Dịch Cân Kinh! Vị bang chủ Cái Bang này luyện tuyệt học Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự chúng ta!!”

“Sao có thể chứ? Sao hắn lại biết Dịch Cân Kinh?” Vương Viễn âm thầm nhíu mày.

Huyền Từ quay đầu lại liếc nhìn Trần Hữu Lượng, nói: “Nếu lão nạp không đoán sai, hẳn là có liên quan đến Trần Hữu Lượng!”

“Trần Hữu Lượng biết Dịch Cân Kinh?” Vương Viễn nói với vẻ khó hiểu: “Chỉ nghe nói tên này biết hành quân đánh giặc, chưa từng nghe nói gã có tu vi cực cao.”

“Đương nhiên là gã không biết...” Huyền Từ nói: “Nhưng chắc là ngươi biết sư phụ của gã?”

“Ai?” Vương Viễn nói với vẻ buồn bực.

“Viên Chân!!” Huyền Từ thản nhiên nói.

“Mẹ nó, lại là lão ta à!!” Nghe thấy hai chữ Viên Chân, Vương Viễn không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Viên Chân không phải ai khác - chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ - Thành Côn. Lão già này vô cùng nham hiểu, không chỉ thành lập Thiên Lý giáo, khơi mào tranh chấp giữa võ lâm Trung Nguyên và Ma Giáo, không thể ngờ được trong Cái Bang cũng có người của lão ta, thậm chí còn làm bang chủ.

“Không phải Viên Chân đã chết sao?” Vương Viễn đột nhiên nhớ tới lúc trước ở đỉnh Quang Minh, chân thân của Viên Chân đã bị mình tự tay giết chết.

Huyền Từ nói: “Theo lý mà nói hẳn là đã chết! Không Văn đại sư còn tìm thấy thi thể của lão ta! Nhưng lúc ở chùa Vạn An, thi thể của Viên Chân biến mất một cách kỳ lạ, ta nghi ngờ lão ta chết giả!”

“Được rồi!”

Vương Viễn hoàn toàn cạn lười.

BOSS trong trò chơi này kiểu gì cũng có một vài bản lĩnh quái lạ, mấy việc như chết giả cũng không có gì gọi là quá ngạc nhiên.

Xem ra sau khi Viên Chân rời đi, đã để Trần Hữu Lượng truyền thụ lại Dịch Cân Kinh lấy được ở Thiếu Lâm tự cho Trang Tụ Hiền, trời mới biết lão già này đang có âm mưu gì.

Nội công và tu vi của tên Trang Tụ Hiền này đúng là rất mạnh.

Độc công của Đinh Xuân Thu lợi hại như vậy mà vẫn bị hắn dùng nội lực hóa giải một cách nhẹ nhàng.

Phải biết rằng người có tu vi như Cưu Ma Trí còn cực kỳ kiêng kị độc công của Đinh Xuân Thu, đối với mấy loại độc dược đặc biệt như Hóa Công Đại Pháp và Tam Tiếu Tiêu Dao Tán, Vương Viễn cũng không dám đánh chính diện.

Trang Tụ Hiền lại trông có vẻ tương đối nhẹ nhàng.

Tuy rằng Trang Tụ Hiền vẫn luôn ngăn cản một cách lúng ta lúng túng, rơi vào thế bị động chỉ có thể bị ăn đánh, nhưng Đinh Xuân Thu lại hoàn toàn không làm gì được hắn.

Trái lại chiêu thức của Trang Tụ Hiền vốn đang vô cùng tán loạn, cũng bắt đầu chậm rãi trở nên quy củ, ngăn cản có trình tự.

“Tên nhãi, chịu chết đi!”

Thấy tốn kha khá thời gian rồi mà vẫn không bắt được tên nhãi trước mặt, trong lòng Đinh Xuân Thu giận dữ cực kỳ, lão không khỏi hét lớn một tiếng.

Đám đệ tử phái Tinh Túc cũng nhao nhao kêu lên: “Tên nhóc thối tha, mau mau quỳ xuống xin tha, nếu không sẽ tan xương nát thịt đấy...”

Trong lúc nói chuyện, Đinh Xuân Thu bay ngược về sau, vung tay áo một cái.

Một luồng chân khí vô hình thổi về phía Trang Tụ Hiền.

Mới vừa rồi Trang Tụ Hiền bị Đinh Xuân Thu đánh mà không hề có sức phản kháng, lần này Đinh Xuân Thu đột nhiên lùi về phía sau, cũng coi như là cho Trang Tụ Hiền một khoảng không gian trống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận