Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1526: Không có ai am hiểu trang bị hơn Âu Dã Tử

Chức năng tế luyện ngoại trừ dùng để luyện hóa trang bị, còn có thể luyện hóa những đạo cụ đặc thù… Thậm chí còn được dùng để luyện chế các loại pháp bảo. Phải công nhận chức năng mới sau khi phi thăng này đúng là xịn sò.

Sau khi nghiên cứu những cập nhật mới, Vương Viễn mở kênh đoàn đội ra.

Nhóm Mario đang ba hoa chích chòe trong đó.

“Lão tử rốt cuộc cũng gia nhập phái Nga Mi rồi! Lão Tiên Nhi, sau này chúng ta sẽ là sư huynh đệ.” Mario vô cùng hưng phấn, xem ra hắn ta vô cùng hài lòng với bản cập nhật lần này, nhất là khi ước mơ tha thiết được gia nhập phái Nga Mi đã thành hiện thực.

“Xin lỗi!”

Đinh Lão Tiên nói: “Ta gia nhập Bách Hoa Cốc rồi… Bách Hoa Cốc tập trung nhiều gái lắm.”

“???!!!”

Mario gửi một chuỗi dấu chấm hỏi.

“Ha ha! Ha ha!”

Những người khác thi nhau cười nhạo Mario, tên ngu ngốc này không đọc thông tin giới thiệu trên trang chủ à?

“Các ngươi luyện hóa pháp bảo chưa?”

Bôi Mạc Đình đột nhiên gửi một biểu tượng đầy bỉ ổi lên kênh trò chuyện.

“Luyện hóa pháp bảo?” Nghe được lời Bôi Mạc Đình nói, mọi người đều rối rít tỏ vẻ: “Chưa thử, có đồ gì đâu mà thử chứ.”

Ngay cả Độc Cô Tiểu Linh cũng nói: “Vật liệu phàm giới cấp bậc quá thấp, không đáng để luyện chế pháp bảo, tùy tiện tế luyện con rối một chút là được rồi.”

“Hề hề!” Nghe mọi người nói như vậy, Bôi Mạc Đình cười càng bỉ ổi hơn.

“Có môn phái mời ngươi à?” Vương Viễn đột nhiên lên tiếng.

Hắn quả thực nghĩ không ra Bôi Mạc Đình thích hợp với môn phái nào.

“Thục Sơn đó!” Bôi Mạc Đình đắc ý nói: “Ta là cao thủ kiếm pháp mà, hơn nữa còn có chiêu thức pháp bảo chuyên môn.”

Bôi Mạc Đình bị phái Hoa Sơn đuổi đi, nay chung quy vẫn vào kiếm tu nhất mạch.

Tiền bối phái Thục Sơn bao dung thật đấy, không ngại những khiếm khuyết của Bôi Mạc Đình, nhưng Vương Viễn không tưởng tượng nổi Bôi Mạc Đình tu luyện “Quỳ Hoa Luyện Âm Đại Pháp” gì đó rồi còn có thể luyện đồng thời pháp thuật Thục Sơn không.

“Ngươi thì sao lão Ngưu? Định đi đâu?” Mọi người hỏi Vương Viễn.

“Chuyện này hả…” Vương Viễn suy tư chốc lát rồi nói: “Theo lý thì ta nên đi Phạn Thiên Tông.”

Đại Phạn Thiên Tông là phật môn nhất mạch, Vương Viễn vẫn giữ thói quen làm hòa thượng.

Những người khác cũng có hướng đi của riêng mình.

Độc Cô Tiểu Linh vào Thiên Cơ Các.

Phi Vân Đạp Tuyết và Tống Dương gia nhập phái Côn Luân. Đạo Khả Đạo chọn Thanh Thành.

Trường Tình Tử với Nhất Mộng Như Thị đến động Âm Phong ở núi Bách Man tìm Lục Bào lão tổ bái sư, học thuật cổ độc thượng thừa.

Điều Tử còn trâu bò hơn.

Người ta không cần bái sư, trực tiếp từ quan phủ chuyển chức thành “Giám Thiên Thần Quan”, cung phụng triều đình, là tu sĩ do triều đình nuôi dưỡng, công việc cũng cực kỳ siêu phàm thoát tục, từ bảo vệ an ninh một thành biến thành duy trì cân bằng Tiên Linh Giới, còn về phần công pháp ấy hả? Dĩ nhiên vẫn góp nhặt mỗi nơi một chút như trước đây rồi.

Trong lúc nhóm Một Đám Ô Hợp và những người chơi đã lên Tiên Thiên khác thông qua đài phi thăng truyền tống lên Tiên Linh Giới, Vương Viễn lại không theo số đông phi thăng thượng giới mà gọi phi kiếm Huyền Quy ra nhảy lên, hóa thành một luồng sáng trắng phi thẳng đến núi Trung Điều.



Bốn mươi phút sau, Vương Viễn đặt chân tới khu rèn sắt núi Trung Điều.

Âu Dã Tử vẫn như xưa, đang giơ búa sắt gõ leng keng bên lò rèn to lớn.

“Âu lão tiên sinh!”

Vương Viễn nhảy xuống phi kiếm, bước tới trước mặt Âu Dã Tử.

Huyền Quy hóa thành một luồng sáng chui vào trong cơ thể hắn.

“Hử?”

Âu Dã Tử thấy Vương Viễn ngự kiếm đến thì ngạc nhiên hỏi: “Ngộ Si đại sư, đã lâu không gặp, tu vi của ngài lại tăng lên cảnh giới cao hơn rồi, không biết chuôi kiếm mới rồi có phải phi kiếm trong truyền thuyết không?”

“Đúng vậy?”

Vương Viễn gật đầu đáp.

Không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp, Âu Dã Tử quả nhiên tinh mắt.

“Có thể cho lão hủ mượn xem chút không?” Âu Dã Tử nghe vậy, trên mặt hiện vẻ kích động vô cùng.

Rèn sắt nhiều năm, Âu Dã Tử đã tạo ra không ít thần binh nhưng hàng đắt tiền như phi kiếm chỉ người tu tiên mới có, tới tận giờ lão cũng chưa từng thấy bao giờ.

Lúc này nghe Vương Viễn nói thứ trong tay mình chính là một thanh phi kiếm, tâm tình Âu Dã Tử giống như đàn bà đói khát lâu ngày đụng phải lưu manh vậy, vô cùng chủ động.

Vương Viễn dĩ nhiên không phải hạng người keo kiệt, duỗi bàn tay ra, phi kiếm Huyền Quy dài đến một xích thình lình xuất hiện nơi tay. Hắn cầm và đưa nó cho Âu Dã Tử xem.

“Chà chà chà...”

Âu Dã Tử vuốt ve Huyền Quy kiếm trong tay Vương Viễn, động tác dịu dàng cẩn thận như vuốt ve người yêu trong ngực, gương mặt tràn ngập thỏa mãn nói: “Đã sớm nghe nói trên đời có vật thần kỳ như vậy mà lão hủ mới được thấy lần đầu, hơn nữa còn là Thất Tu Thần Kiếm trong truyền thuyết, kiếp này coi như có chết cũng không tiếc.”

“?”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Vương Viễn nhướng lông mày hỏi: “Âu tiền bối biết Thất Tu Kiếm sao?”

“Chưa ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy mà!”

Âu Dã Tử nói: “Mặc dù lão phu chưa từng chế tạo phi kiếm, nhưng nói đến thần khí trong thiên hạ, cõi đời này không ai am hiểu bằng ta đâu. Phi kiếm này của ngươi không hề đơn giản!”

“Thật hả?”

Vương Viễn khá bất ngờ.

Chuôi Huyền Quy Kiếm này đặt trong giai đoạn hiện tại quả thực không kém, nhưng phẩm cấp chẳng qua là nhất giai trung phẩm mà thôi, cấp bậc này đặt trong Tiên Linh Giới thật ra chỉ tương đương với một món đồ tân thủ có thuộc tính tốt.

“Đương nhiên rồi!”

Âu Dã Tử nói: “Huyền Quy Kiếm chính là thần kiếm do Trường Mi lão tổ của Nga Mi tiên môn luyện chế vì phá Ngũ Độc, Thất Tu Kiếm tổng cộng có bảy thanh, một thanh hiện đang trong tay ngươi, nếu thu thập đủ bộ, tiến hành dung hợp là có thể hợp thành Thất Tu Kiếm uy lực vô biên, có thể so với tiên kiếm cấp mười đó.”

“Mạnh như vậy thật sao?” Vương Viễn cầm Huyền Quy Kiếm lên ước lượng một phen, trong lòng rất ngạc nhiên.

“Tiến hành dung hợp là gì?”

Ngơ người trong chốc lát, Vương Viễn lại hỏi.

Hắn chỉ biết công pháp có thể dung hợp, bất kể là công pháp tu hành hay võ học phàm trần đều có thể dung hợp thành công pháp cao cấp hơn.

Nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói đến khái niệm dung hợp trang bị.

“Là dùng thuật tế luyện dung hợp trang bị phi kiếm phẩm cấp khác nhau làm một thể, từ đó tăng lên phẩm chất!” Âu Dã Tử giải thích.

“Lợi hại như vậy hả? Vậy ta mua một đống phi kiếm về dung hợp liệu có ra phi kiếm thập giai hay không?” Vương Viễn hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận