Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1303: Ta thêm tiền, mới là vạn năng

“Năm mươi nghìn lượng vàng?” Đôi mắt của Phi Vân Đạp Tuyết nhìn thẳng vào Vương Viễn.

“Sao thế, đối với ngươi mà nói rất nhiều sao?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Cái này không phải vấn đề có tiền hay không…” Phi Vân Đạp Tuyết đáp: “Sao ta cứ cảm thấy xảy ra vấn đề ở khâu nào đó nhỉ? Không phải ngươi nói tiền không phải là vạn năng sao?”

“Đừng chú ý đến những chi tiết này!” Vương Viễn phất tay, nói: “Ngươi cầm năm mươi nghìn lượng vàng đưa cho cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không nhận, nhưng nếu ngươi đưa cho ta, ta có thể giúp ngươi dàn xếp! Ngươi hiểu đạo lý này không?”

“Ý của ngươi là ngươi mới là vạn năng?”

“Không!” Vương Viễn đáp: “Ta thêm tiền, mới là vạn năng!”

“Lợi hại!”

Phi Vân Đạp Tuyết dựng thẳng ngón cái với Vương Viễn, sau đó móc ra tờ ngân phiếu năm mươi nghìn lượng vàng, đưa cho hắn.

Vương Viễn nhận ngân phiếu, hỏi Phi Vân Đạp Tuyết: “Con thuyền này đáng giá một trăm nghìn lượng vàng chứ?”

“Cái đó đương nhiên rồi!” Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu.

Vật quý vì hiếm, trên cơ bản, loại thuyền chiến này chính là vật vô giá.

“Vậy thì tốt, đừng nói ta chiếm hời của ngươi.”

Vương Viễn gật đầu, kéo thanh hảo hữu ra, nhấn vào ảnh đại diện của Độc Cô Tiểu Linh: “Linh này, nói cho ngươi một chuyện bất hạnh!”

“Sao thế? Ngươi chết rồi sao?” Độc Cô Tiểu Linh trả lời tin nhắn rất nhanh.

“Còn bất hạnh hơn cả ta chết!” Vương Viễn đáp: “Thuyền của ngươi mất rồi…”

“…”

Độc Cô Tiểu Linh im lặng ba giây, rồi đáp: “Ờm…”

“Ngươi không có gì muốn nói sao?” Vương Viễn lại hỏi.

“Nói con mẹ ngươi ấy!” Độc cô Tiểu Linh phun lời thô tục.

Nhìn tên hòa thượng đê tiện này đi, đã ném đồ của người ta đi, mà còn ở nơi này nói kháy, Độc Cô tiểu Linh chỉ hận không thể đánh đổi sở học cả đời để xây một nấm mồ cho hắn.

“Ha ha!” Vương Viễn cười ha ha, nói: “Xem ngươi nóng chưa kìa, để bảy tỏ lời xin lỗi, trở về ta sẽ tặng ngươi một món quà, tuyệt đối đừng từ chối đó.”

“Chỉ cần ngươi không đủ lòng thành, thì ta sẽ thiến ngươi!” Độc Cô Tiểu Linh gửi một biểu cảm tức giận.

“Chắc chắn đủ lòng thành! Hai chúng ta là bạn tốt cơ mà.” Vương Viễn cười khà khà, đóng thanh hảo hữu lại, làm ra động tác tay OK với Phi Vân Đạp Tuyết, nói: “Xong rồi, bây giờ con thuyền mà chúng ta ngồi, đã mang họ Độc Cô, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

“Không có! Chắc chắn không có!” Phi Vân Đạp Tuyết liên tục lắc dầu.

Lúc này, hắn ta cuối cùng cũng hiểu ý của Vương Viễn. Nếu hắn ta trực tiếp đền tiền, với tính cách của Độc Cô Tiểu Linh, có Vương Viễn ở đó, cô chắc chắn sẽ không đòi, nhưng nếu đền cô một con thuyền lớn, vậy cô nhất định sẽ không từ chối.

Con thuyền này là Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết cướp được, mỗi người một nửa, Vương Viễn định giá một trăm vạn, vậy năm mươi nghìn này chính là tiền bán thuyền của hắn.

“Chuyện của Tiểu Linh đã giải quyết xong, vậy chuyện của ta phải làm sao đây?”

Giải quyết xong vấn đề thuyền của Độc Cô Tiểu Linh, Phi Vân Đạp Tuyết lại bắt đầu buồn bực.

Tới đảo Băng Hỏa làm gì? Vì tuyệt học! Tuyệt học ở trong Đồ Long Đao, bây giờ thì hay rồi, Đồ Long Đao đã bị Tạ Tốn lấy về, một chuyến đi này là công cốc cả, lại còn tốn năm mươi nghìn lượng vàng mua thuyền nữa… Ông chủ chính là ông chủ, những phù chú đó đều là món tiền nhỏ, hoàn toàn không cần tính đến.

“Đồ Long Đao sao?” Vương Viễn hỏi.

“Đúng đó!” Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu.

“Dễ thôi! Vương Viễn đáp: “Tạ Tốn còn ở đây, ngươi sợ cái gì?”

“Lẽ nào ngươi muốn giết lão giành đao?” Phi Vân Đạp Tuyết kinh ngạc hỏi.

“Vớ vẩn! Nếu ta giết lão, vậy vừa rồi còn cứu lão làm gì?” Vương Viễn đáp: “Hiển nhiên là có cách khác rồi.”

“Cách gì cơ?” Phi Vân Đạp Tuyết khó hiểu.

Vương Viễn cười bảo: “Ngươi lấy một tuyệt học mà thôi, cứ nhất định phải cướp được Đồ Long Đao đi chắc?”

“Chuyện này thì không hẳn, chỉ cần bổ một đao giúp ta là được…” Phi Vân Đạp Tuyết cực kỳ giống như bạn học nữ gửi đường liên kết trong nhóm bạn học của Vương Viễn.

“Vậy không phải là xong rồi sao…” Vương Viễn nói: “Chuyện có gì đâu! Chúng ta đã cứu lão về, mượn đao dùng một chút thì đã làm sao…?”

“Nói thì là nói như vậy, nhưng ngươi cảm thấy lão sẽ cho ngươi mượn đao sao?” Phi Vân Đạp Tuyết liếc mắt nhìn Tạ Tốn, nói: “Chém một đao là gãy đao đó, rồi lão kêu chúng ta đền thì phải làm sao? Ta đã tốn năm mươi nghìn lượng vàng đền thuyền, cũng không để ý tốn thêm chút tiền nữa… nhưng ngươi cảm thấy Tạ Tốn lấy tiền hay là lấy đao.”

“Chuyện này sao….?”

Vương Viễn sờ cằm, nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Đưa Ỷ Thiên Kiếm cho ta!”

“Ngươi muốn làm gì?” Phi Vân Đạp Tuyết gỡ kiếm xuống, đưa cho Vương Viễn.

“Nếu chúng ta mượn đao, Tạ Tốn chắc chắn không cho mượn, nhưng bản thân Tạ Tốn muốn chém, vậy cũng không thể trách chúng ta!” Vương Viễn mỉm cười, xách kiếm đi tới bên cạnh Tạ Tốn, rồi giơ hai tay lên.

“Keng!”

Trường kiếm Ỷ Thiên Kiếm rời khỏi vỏ.

Tạ Tốn nghe thấy tiếng trường kiếm rời vỏ, lỗ tai nhúc nhích, nghiêng người nhắm thẳng vào Vương Viễn.

“Keng!”

Vương Viễn cong ngón tay, búng lên mũi kiếm, nói: “Bảo đao Đồ Long là chí tôn trong võ lâm, hiệu lệnh thiên hạ, kẻ nào dám không nghe theo…”

“Hừ hừ!” Tạ Tốn đáp một cách kiêu ngạo: “Không sai, chính là nói Đồ Long Đao ở trong tay của lão phu đây!”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười khinh bỉ, nói: “Ỷ Thiên Kiếm không xuất hiện thì lấy gì tranh tài? Lão Tạ, ta đã từng dùng thanh đao đó của ngươi rồi, sợ là thua Ỷ Thiên Kiếm trong tay ta đây…”

Người tập võ đều có sự thiên vị đặc biệt dành riêng cho trang bị loại vũ khí.

Nói như các cụ thì là đối xử với trang bị mà như đối xử và người yêu...

Nếu người tập võ lấy được một kiện thần binh lợi khí, thì sẽ thật sự yêu thích không buông tay, không chấp nhận nổi việc người khác nói nửa câu không tốt.

Người yếu đuối như Lâm Xung khi nghe nói Cao Thái úy muốn so đao với mình, chẳng phải cũng như điên như khùng xông vào Bạch Hổ Đường đó sao.

Tâm tranh cường háo thắng thì ai cũng có, huống chi là người sinh ra đã ưu tú hơn người như Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn chứ.

Vì Đồ Long đao này, Tạ Tốn mù hai mắt, lưu lạc đảo hoang mấy chục năm. Nhiều năm trôi qua, tình cảm của ông ta với Đồ Long đao đã biến chất, chuôi thần binh này đã trở thành sinh mạng của ông ta.

Lúc này, Vương Viễn lại nói một thanh "kiếm mẻ" mạnh hơn Đồ Long đao của mình, đương nhiên Tạ Tốn không thể nhẫn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận