Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1407: Quân Mông Cổ tập kích bất thành

Người Mông Cổ đuổi không được, còn sợ chịu thiệt giống hôm qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Vương Viễn rời đi.

Nhưng sau khi Vương Viễn đi quấy rối trở về, Vương Bảo Bảo đã dẫn theo một nhóm người lặng lẽ rời đại bản doanh Mông Cổ phóng thẳng sang phía liên quân.

Đúng như lời Chu Nguyên Chương nói, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, người Mông Cổ há sẽ ngồi yên chờ ngươi quấy rối, không đâu, ngươi đánh úp được thì ta cũng có thể chứ sao.

Nhưng Vương Bảo Bảo không biết rằng, Chu Nguyên Chương đã sớm dẫn Ngũ Hành Kỳ mai phục bên ngoài doanh trại rồi.

Hậu Thổ Kỳ cực giỏi những việc liên quan đến đất, đã bố trí đâu ra đấy một loạt hố bẫy ngựa ngoài doanh trại.

Vương Bảo Bảo suất binh còn chưa đến gần trận doanh liên quân đã nghe thấy trọng kỵ binh hàng trước hô lên kinh hoảng: “Không xong rồi!”

Ngay sau đó trọng kỵ binh hàng trước đạp hụt vào khoảng không, tất cả mọi người va đập vào nhau ầm ầm như đống domino, ngã liểng xiểng xuống hố bẫy ngựa.

“Ha ha! Ta biết ngay các ngươi sẽ đến đánh úp mà!”

Cách đấy không xa vang lên giọng nói hùng hậu của Vương Viễn.

Cùng lúc đó, xung quanh đột nhiên đèn đuốc sáng bừng, đệ tử Ngũ Hành Kỳ nhanh chóng bao vây khu này lại.

Trong đó Cự Mộc Kỳ làm đầu tàu gương mẫu, nâng cây gỗ nặng cả ngàn cân tiến lên trước lấp hố bẫy ngựa lại, không đợi kỵ binh Mông Cổ từ dưới hố bò lên, hàng tá gỗ lớn được ném xuống hố, giống như hành động ném đá lấp miệng giếng vậy.

Sau đó Hồng Thủy Kỳ và Liệt Hỏa Kỳ song song tiến lên, ném axit không tan trong nước vào, châm lửa đốt cây, ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Lính Mông Cổ mắc kẹt trong hố bẫy ngựa gào khóc kêu cha gọi mẹ, đứng bên ngoài nghe mà trong lòng thê lương không thôi.

“Ôi chao… A di đà phật!”

Vương Viễn chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào thảm khốc thế này, chỉ đành niệm phật hiệu liên tục.

Hiện tại hai quân giao chiến, ngươi không tàn nhẫn thì địch sẽ tàn nhẫn, lúc này mà nương tay, lần tới kẻ bị giết chính là ngươi, vì mục tiêu cứu sống nhiều người hơn nữa, mất mát hy sinh là không thể tránh khỏi…

Đêm đen tối như mực, trong tiếng kêu gào thê lương, tiểu đội quân Mông Cổ tập kích ban đêm bị Ngũ Hành Kỳ diệt sạch.

Nhưng đúng vào lúc đó, một bóng người phóng nhanh ra ngoài hố lửa, xoay người chạy cong đít về phía doanh trại Mông Cổ, kẻ đó chính là thủ lĩnh đợt lính tập kích lần này – Vương Bảo Bảo.

“Có người còn sống! Đừng để gã chạy!” Chu Nguyên Chương thấy gã kia thì lớn tiếng hét lên.

Vương Viễn trực tiếp đuổi theo.

Vương Bảo Bảo không phải người trong võ lâm, chỉ là một tướng lĩnh, khinh công tất nhiên thua xa Vương Viễn, hiện tại gã còn mất ngựa, không thể chạy nhanh, mới chớp mắt thôi Vương Viễn đã đuổi tới sát sau lưng gã.

“Quay lại đây ngay!” Vương Viễn vươn tay phải ra trước vỗ một phát, sử dụng [Thưởng Châu Tam Thức] trong Cầm Long Công, một luồng chân khí hình rồng phóng thẳng vào lưng Vương Bảo Bảo.

“Vèo!”

Mắt thấy Vương Bảo Bảo sắp bị Vương Viễn tóm được, đột nhiên một trận mưa tên đổ ập xuống chỗ cả hai, chặn lại [Thưởng Châu Tam Thức] của Vương Viễn một cách vô cùng chuẩn xác.

[Thưởng Châu Tam Thức] là chiêu thức không có tính định hướng, nó sẽ tạo ra lực phán định với vật thể đầu tiên chạm phải, mũi tên bay tới một cách vô cùng khéo léo kia đã chặn đứng chiêu thức của hắn.

“Bốp!”

Vương Viễn tóm hụt, trong tay chỉ cầm được mũi tên.

“Là ai?”

Vương Viễn bất thình lình nhìn thấy mũi tên thì hơi sửng sốt, vội dáo dác nhìn khắp xung quanh, trong đêm đen, dưới ánh trăng sáng, ngoài một bóng người giục ngựa phía trước bên phải cách đây khoảng trăm bước thì không còn ai khác, hắn còn loáng thoáng nhìn thấy kẻ đó cầm trong tay một cây cung rất lớn.

“Trời ạ! Đây rốt cuộc là thể loại BUG gì?”

Vương Viễn trông thấy bóng người thì thầm hoảng hốt không thôi.

Bắn cung là một môn rất khó nắm bắt kĩ thuật! Người ngoài nghề căn bản không biết bắn cung trúng đích ngoài khoảng cách trăm bước là khái niệm gì.

Nói như vậy vì cung thủ có thể bắn cung chuẩn xác vào đích từ khoảng cách ngoài hai mươi mét đều là cao thủ cả! Cho dù là dùng súng ống, khoảng cách tấn công lý tưởng nhất cũng không quá năm mươi mét, vượt qua khoảng cách này sẽ rất khó để bắn trúng mục tiêu.

Một trăm bước đổi ra đơn vị thông thường thì xấp xỉ một trăm năm mươi thước… Ở khoảng cách này đừng nói là trong màn đêm, cho dù là ban ngày mắt thường cũng khó nhìn thấy tâm bắn, nếu không trải qua huấn luyện nghiêm khắc thì lắp cung kéo tên xong cũng chỉ bắn được tối đa hơn mười mét mà thôi.

Trời tối mù mịt, thị lực của Vương Viễn tốt như vậy cũng chỉ nhìn được đại khái được chút đường biên, thế mà người nọ bắn mũi tên ngoài trăm thước vẫn cực kỳ chuẩn xác, người có khả năng bắn cung siêu phàm thế này hắn mới gặp lần đầu. Càng đáng sợ hơn là, người nọ còn cưỡi ngựa bắn cung! Chuyện này yêu cầu độ chính xác cao hơn cả đứng yên bắn cung nhiều lần.

“Viu viu viu!”

Ngay lúc Vương Viễn đang ngẩn ra, ba mũi tên lại bay tới.

Ba tên đồng thời rời khỏi cung nhưng lại nhắm chuẩn xác đến ba vị trí cổ họng, ngực, bụng của Vương Viễn.

Thiện xạ bách phát bách trúng mang theo sức mạnh bực này, Vương Viễn dĩ nhiên không dám lơ là, đan chéo hai tay trước ngực, sau đó hắt văng hai tay sang hai bên.

“Lạch cạch!”

Ba mũi tên bị Vương Viễn hất văng ra, rơi xuống mặt đất.

Mà cánh tay Vương Viễn cũng bị chấn động đến tê rần, chân khí hộ thân bị mũi tên phá vỡ.

May mà hắn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, chỉ số phòng ngự và lực phán định cũng cực cao, nếu không khó mà ngăn cản được ba mũi tên kia.

“Hử?”

Người nọ thấy Vương Viễn tiện tay cản được ba mũi tên của mình thì cũng hơi kinh hãi, nhanh chóng thúc ngựa, quay đầu lại nói: “Tướng quân mau lên ngựa, chúng ta không đánh lại được hòa thượng kia đâu!”

Thời điểm Vương Viễn bị mũi tên chặn lại, Vương Bảo Bảo đã lăn một vòng đến cạnh người bắn cung, cung tiễn thủ tiện tay kéo một phát, túm gã lên ngựa. Cả hai giục ngựa tính chạy về doanh trại.

“Muốn chạy hả?”

Vương Viễn nhác thấy Vương Bảo Bảo định chuồn thì gọi gấu Thái Cực ra, trèo lên lưng gấu gấp gáp đuổi theo.

Tốc độ của gấu Thái Cực vô cùng nhanh, giống như một tia chớp rạch ngang bầu trời, chớp mắt đã đuổi tới sau lưng kẻ địch, cung tiễn thủ để Vương Bảo Bảo điều khiển ngựa, còn mình thì quay người lại bắn tên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận