Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1406: Chiến thuật gây rối (3)

“Uỳnh! Uỳnh!”

Một loạt tiếng động như tiếng sấm rền vang lên, trọng kỵ binh đuổi theo sau liên tục va chạm vào nhau rồi ngã nhào xuống hố.

Nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, người bị đụng chết, ngựa bị giết chết, rớt vào hố té chết, bị lưỡi thương sắc bén đâm chết, còn có kẻ bị đồng đội đạp chết… Hai bên mới giáp mặt thôi mà thiết kỵ Mông Cổ đã thương vong nặng nề, mất đến 1/3 quân số.

“Rút lui!”

Lúc này, Vương Bảo Bảo cũng ý thức được chuyện bất thường, cuống cuồng hạ lệnh rút quân.

Mà trong lúc bọn họ bị khinh kỵ quân Bát kỳ dẫn đi, Cao Thăng Thái mang theo thám báo Đại Lý vòng sang một bên chiến trường, lén lút lẻn vào đại bản doanh Mông Cổ.

Căn cứ theo chiến thuật của Vương Viễn, Cao Thăng Thái sẽ không dây dưa với quân Mông Cổ, sau khi lẻn vào trại địch chỉ tùy tiện châm mấy mồi lửa rồi nhanh chóng rút về.

Đến khi quân Mông Cổ phản ứng lại, thám báo quân Đại Lý đã bỏ chạy không thấy tăm hơi.

Đánh lén mấy lần dù không làm bị thương bao nhiêu người nhưng trong đại bản doanh Mông Cổ, lòng người bàng hoàng không thôi, tinh thần căng thẳng tột độ, rất sợ có đợt đánh lén thứ ba.

Mà bấy giờ Vương Viễn đã dẫn mọi người trở lại trận doanh liên quân.

“Sao rồi? Quân Mông Cổ có kích động không?”

Thấy Vương Viễn trở lại, Chu Nguyên Chương cười híp mắt hỏi.

“Ha ha!”

Vương Viễn cười hớn hở bảo: “Đám ngu kia cố đuổi theo ta bằng được, kết quả bị hố bẫy ngựa thịt kha khá.”

Cao Thăng Thái cũng nói: “Chúng ta đã đột nhập được vào tận đại bản doanh của bọn chúng rồi, sao không tiện thể đốt lương thảo luôn?”

“Hiện tại chưa phải lúc!”

Vương Viễn khoát tay nói: “Còn chưa tính đến chuyện chúng ta có thể phá được thủ vệ canh phòng lương thảo hay không, nếu lương thảo bị đốt, thế chẳng phải con mồi sẽ hành động càng cẩn thận hơn à? Kế tiếp chúng ta làm sao bòn rút sức lực và giảm nhuệ khí của chúng được?”

Từ trận giao đấu lúc nãy có thể thấy người Mông Cổ vô cùng thông minh, đã sớm bố trí lực lượng thủ vệ kỹ càng rồi.

Nếu như mục đích của Vương Viễn không phải quấy rối mà là đánh úp thật, e rằng toàn quân đã bị diệt. Cho nên hắn đi đến kết luận, lương thảo chẳng qua là mồi câu của quân Mông Cổ, có đốt cũng chẳng lợi gì.

Huống chi, trong tình huống hiện tại còn chưa biết ai là người câu cá đâu. Nếu lương thảo là mồi câu dẫn dụ Vương Viễn đến, thế chẳng phải là Vương Viễn đang hành hạ mồi câu của quân Mông Cổ sao?

Sau hai ba lần quấy rối, liên quân lại quay về chỉnh đốn binh lực, giữ sức cho binh lính.

Trận doanh phía Mông Cổ càng phòng bị nghiêm ngặt hơn, tất cả mọi người đều lên 200% tinh thần, phòng ngừa đối thủ đột kích lần nữa.

Đợi đến lúc khuya, hơn hai giờ sáng, thấy liên quân không đánh úp nữa trận doanh Mông Cổ mới bắt đầu thả lỏng.

Nhưng đúng vào lúc này, Vương Viễn bất ngờ đăng nhập trò chơi, sau đó hạ lệnh cho pháo binh trong doanh trại: “Nổ súng!”

Ba mươi khẩu đại pháo Thần Võ nhắm thẳng hướng đại bản doanh quân địch mà oanh tạc.

“Uỳnh! Đùng! Đoàng!!!”

Tiếng đại bác nổ rung trời!

Mặc dù tầm bắn của đại bác Thần Võ không với tới trận doanh Mông Cổ, nhưng ba mươi khẩu pháo đồng loạt khai nòng, khí thế kia phải nói là cực lớn, cơ hồ làm rung chuyển cả trời đất.

“Liên quân tới, liên quân tới!”

Trong doanh trại Mông Cổ, đám tướng sĩ nghe thấy tiếng đại bác nổ thì náo loạn cả lên.

Dày vò phe địch một hồi xong Vương Viễn mới cảm thấy hài lòng.

Hắn quyết định, bắt đầu từ bây giờ, rảnh thì phải đi quấy rối đối thủ một chút, nhớ ra là làm… Đến mình còn chưa biết lúc nào sẽ xuống tay, đối thủ khẳng định cũng không đoán ra được, cứ khiến tinh thần bọn chúng suy sụp cái đã.

Nghĩ đến đây, Vương Viễn hưng phấn không thôi, như thể mới tìm được một trò chơi hết sức thú vị.

“Đừng vui mừng quá sớm!”

Chu Nguyên Chương thấy Vương Viễn đắc ý thì lên tiếng nhắc nhở: “Người Mông Cổ không phải con dê non ngồi im chờ chết! Ngươi phải đề phòng cẩn thận, nếu không chúng ta chết lúc nào cũng không biết.”

“Ồ? Vậy hả?” Vương Viễn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Thế chúng ta làm như thế này đi! Chuyện này xin giao lại cho Chu ca!”

Suốt cả đêm, lính Mông Cổ không dám chợp mắt. Mông Kha đen mặt quát lên: “Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không rõ nữa!” Vương Bảo Bảo cũng bực bội lắm: “Đối phương hình như định đột kích doanh trại ban đêm nhưng kỳ thực không lao vào chính diện chém giết mà chỉ ló mặt ra rồi bỏ chạy thôi. Những tên đó đều là khinh kỵ binh hoặc thám báo, lẩn nhanh như thỏ, ta hoài nghi bọn chúng đang nhiễu loạn lòng quân ta.”

“Sao có thể như vậy được!!!” Mông Kha vừa nghe đã thấy nhức hết cả đầu.

Ông ta cầm quân đánh giặc bao năm nay nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải hành động ác ý thế này.

Đến đánh úp doanh trại ta thì thôi đi, cùng lao vào chém giết một trận là được, sống chết đều có số cả.

Nhưng bọn chúng chỉ đứng bên ngoài khiêu khích một hồi rồi bỏ chạy khiến người ta tức đến ứa gan, này bảo sao ông ta nhẫn nhịn cho được?

Đuổi thì sợ có mai phục, mà không đuổi theo các tướng sĩ sẽ cảm thấy hoang mang lo sợ… Tăng cường phòng bị thì… Các tướng sĩ công thành một ngày đã rất mỏi mệt rồi, buổi tối mà không được ngủ ngon thì sao chịu đựng được? Nhưng mặc kệ thì lại sợ đám người kia đột nhiên phát động tấn công thật…

“Hừ!”

Vương Bảo Bảo hừ lạnh nói: “Người Trung Nguyên đúng là giỏi dùng mánh khóe! Xin ngài yên tâm, mạt tướng sẽ khiến đám rệp loi choi kia yên tĩnh lại.”

“Ngươi có kế sách gì?” Mông Kha hỏi.

“Lấy đạo của người trả lại cho người!” Vương Bảo Bảo nói: “Bọn chúng dám quấy rầy chúng ta, chả nhẽ chúng ta không thể chủ động đi quấy rầy ngược lại? Tối mai chờ bọn chúng đến phá, ta sẽ dẫn binh lẻn vào doanh trại bên kia.”

Phụ bản Tương Dương ngày thứ hai, liên quân vẫn án binh bất động, nghỉ ngơi tại chỗ.

Bởi vì cả tối hôm qua lính Mông Cổ đều trong trạng thái căng thẳng tinh thần, chất lượng giấc ngủ cực kém nên thế công ngày hôm sau yếu hơn trước rất nhiều, áp lực lên phía quân Tương Dương cũng giảm kha khá.

Đến buổi tối, Vương Viễn tiếp tục mang kỵ binh và thám báo đến trại địch quấy rối, hành động vẫn giống đêm qua, không lao vào đánh nhau mà chỉ phóng một màn tên rồi bỏ chạy, căn bản không cho người Mông Cổ cơ hội đụng độ đánh trả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận