Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1416: Vũ khí sinh hóa

Má nó, cho dù có phá được cửa thành thì cũng rất khó để xông vào.

Trừ khi có thể xử lý hết đám quân Mông Cổ này trong một lần...

Về phần xử lý như thế nào, tất nhiên là phải có loại vũ khí có uy lực lớn hơn cả đạn pháo...

Thứ này ấy hả...

Vương Viễn gãi gãi đầu, móc ra bao thuốc nổ lấy từ chỗ Đinh Lão Tiên.

Uy lực của bao thuốc nổ này là đủ, nhưng phạm vi bao trùm lại không đủ, dù sao cũng không phải là vũ khí hạt nhân, phạm vi của nó cũng không quá lớn.

Hmm, Vương Viễn nghĩ ngợi một lúc, lại dùng độc dược lấy từ phái Tinh Túc bọc ở bên ngoài bao thuốc nổ... Vũ khí sinh hóa phiên bản đơn giản có quy mô sát thương lớn đã được chế tác xong.

Dựa theo thứ tự đặt tên của Vương Viễn, gọi nó là Đại Xuân số 5 đi.

“Tặng các ngươi món quà lớn là bức ảnh gia đình!”

Vương Viễn đốt bao thuốc nổ, sau đó cánh tay dùng sức ném bao thuốc nổ qua lỗ hổng ở cửa thành.

“???”

Nhìn thấy bao thuốc nổ được ném từ bên ngoài vào, quân Mông Cổ đờ ra tại chỗ, hiển nhiên bọn chúng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ.

“Đùng!!”

Ngay lúc bọn chúng đang không biết Vương Viễn ném thứ gì vào, bao thuốc nổ đột nhiên nổ tung ở giữa không trung.

Thuốc nổ bao phủ quân Mông Cổ, rất nhiều tên đã bị nổ chết ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, sau khi bao thuốc nổ nổ tung, độc dược được bọc ở bên ngoài cũng bị đẩy ra bởi làn sóng xung kích. Thuốc bột màu xanh lá theo không khí khuếch tán ra khắp nơi.

Võ công của phái Tinh Túc chẳng ra làm sao, nhưng độc dược của bọn họ lại vô cùng đáng sợ.

Độc Hủ Thi, dính vào người chắc chắn sẽ chết, hơn nữa có thể lây lan liên tục, người đụng vào thi thể của người bị độc chết thì cũng sẽ trúng độc.

Bích Lân Yên, thiêu đốt nội lực, càng dùng nội lực chống cự thì sẽ càng chết nhanh.

Còn có độc rết, độc rút xương gì đó, thứ này còn bá đạo hơn thứ kia, độ lây lan của thứ này cũng mạnh mẽ hơn thứ kia.

Dưới sự tác động của làn sóng xung kích, mấy thứ độc dược này không khác gì dịch bệnh, nháy mắt đã khuếch tán ra toàn bộ Phàn Thành...

Quân Mông Cổ bên trong thành giãy giụa không được bao lâu, bọn chúng chết một cách vô cùng bi thảm.

Ngay cả Vương Viễn của không thể ngờ được uy lực của đợt vũ khí sinh hóa này lại kinh khủng đến vậy. Nhìn thanh kinh nghiệm nhảy lên không ngừng, hai mắt của hắn không khỏi trợn to... Vốn dĩ bản thân chỉ định dọn ra một con đường, không nghĩ tới lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

...

Tình cảnh của quân Mông Cổ trong Phàn Thành bây giờ không khác gì lúc Vương Viễn đốt Phàn Thành hồi trước.

Không chạy khỏi thành, dịch bệnh đã lan ra khắp các ngõ ngách trong thành, không biết lúc nào sẽ trúng độc rồi chết.

Mở cửa thành ra... Bên ngoài cửa là 30 cỗ đại pháo Thần Võ và 30 vạn binh mã liên quân.

Mở cửa chặn đánh sẽ chết, mà đóng cửa phòng ngự thì cũng chết, tiến thoái lưỡng nan, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Quân Mông Cổ đau khổ cực kỳ, ở trong cùng một tòa thành mà tiến thoái lưỡng nan những hai lần, ngay cả người khơi mào cũng đều là cùng một người…

Nếu còn tiếp tục tấn công Tương Dương thì tuyệt đối đừng có gặp được Vương Viễn.

“Bên trong thành đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy quân thủ thành Phàn Thành dừng lại, đám Chu Nguyên Chương vô cùng kinh ngạc.

Lúc này Vương Viễn cũng đã trở về trận doanh của liên quân, hắn cười tủm tỉm nói: “Dùng chút vũ khí sinh hóa ấy mà!”

“Vũ khí sinh hóa? Đó là thứ gì?” Chu Nguyên Chương hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

“Là một loại vũ khí còn khủng bố hơn cả đại pháo Thần Võ!” Vương Viễn nói: “Đừng nói là ở thời đại này, cho dù là ở thời đại của chúng ta thì nó cũng là hàng cấm, ta sẽ không truyền dạy cho ngươi thứ đồ chơi này đâu!”

Người xưa không có lối suy nghĩ giống như người hiện đại, vũ khí sinh hóa vốn là một thứ mất hết nhân tính, nếu thật sự truyền dạy nó thì không biết sẽ gây ra sự hỗn loạn gì nữa.

“Vậy à…” Chu Nguyên Chương thất vọng cực kỳ.

Về phương diện chiến thuật chiến lược, Vương Viễn đúng là không bằng Chu Nguyên Chương, nhưng nếu nói về khoa học kỹ thuật công nghệ cao, thì Chu Nguyên Chương lại là người phải ngước nhìn.

“Bảo vệ Phàn Thành cho tốt, đừng để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát!” Vương Viễn hạ lệnh, liên quân lập tức bày trận hình vây Phàn Thành chật như nêm cối.

Bên trong Phàn Thành, virus vẫn đang lan tràn, hơn nữa còn không thể nào khống chế được.

Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền hàng ngàn, không có thời kỳ ủ bệnh, người bị lây bệnh thì ngay lập tức sẽ về với ông bà ông vải…

Nhìn từ phía đằng xa, Phàn Thành vốn còn đang náo nhiệt không thôi, theo thời gian từng phút từng giây trôi qua, Phàn Thành dần dần trở nên tĩnh lặng, một sự im lặng chết người, khiến cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.

“Đó là thứ gì?”

Ngay lúc Phàn Thành sắp bị công phá, đột nhiên Vi Tiểu Bảo chỉ về phía bên trên Phàn Thành, kêu lên một tiếng.

“?”

Vương Viễn vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nhóm người mặc đồ đen cưỡi ngựa nhảy từ trên tường thành xuống. Bên trên lưng ngựa là đám quân Mông Cổ với trang bị hoàn mỹ, mấy tên này cầm đao trong tay, khí thế vô cùng kinh người.

Đám người này đang bảo vệ một người ở giữa - chính là một vị tướng lãnh của Mông Cổ.

Vị tướng lãnh kia mang theo đội nhân mã giết ra một con đường máu giữa sự bao vây của liên quân, tiến thẳng về phía Bắc.

“Là Mông Kha! Ông ta muốn chạy!”

Vi Tiểu Bảo lớn tiếng nói, đồng thời móc ra một chiếc súng kíp định bắn chết Mông Kha.

Có điều tầm bắn của súng kíp chỉ lên tới mấy chục mét, mà Mông Kha đã chạy ra xa tận mấy dặm, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, tất nhiên Vi Tiểu Bảo không thể nào bắn trúng được.

Mắt thấy Mông Kha đã chạy càng lúc càng xa, sắp biến mất giữa mênh mông đất trời, lúc này Vương Viễn không chút hoang mang lấy Cung Thiết Thai ra.

Có cung Thiết Thai nơi tay, tầm nhắm lập tức xuất hiện ở trước mặt Vương Viễn.

Quy tắc của hệ thống vô lý như vậy đó, nếu là ở bên ngoài hiện thực, trên người mục tiêu làm gì có tầm nhắm như này chứ.

Vương Viễn tay phải cầm cung, tay trái lấy Đấu Chiến ra, cài vào dây cung.

Tay phải nắm lấy thân cung đẩy về phía trước, tay trái nắm chặt dây cung kéo về phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận