Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1116: Ba bước làm ông chủ của Hoàng Thái Thúc

Không nói đến cái thứ hàng này còn chưa ngồi vững vào vị trí hoàng đế mà đã tự xưng là trẫm, nhưng với lời bàn nhân nghĩa yêu dân mà lão nói, Vương Viễn thậm chí còn chẳng tin nổi vào dấu chấm câu và bộ thủ căn bản.

Nhân nghĩa như vậy vì sao không có chuyện gì lại đi tạo phản, lẽ nào không biết tạo phản phải có người chết hay sao? Không đành lòng cái cục cớt gì, nếu thực sự có chút giác ngộ này, thì ngươi đi tự sát quách đi… chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, Gia Luật Hoằng Cơ chắc chắn sẽ không truy cứu những tướng sĩ này.

Rõ ràng là bên mình sắp không chống đỡ được nữa rồi, nhưng cứ nhất định phải làm thật đường đường chính chính.

Vương Viễn ở bên cạnh khinh bỉ trong lòng, có chút lười để ý đến Gia Luật Trọng Nguyên, mà lão già Cảnh Xuân Rực Rỡ lại có tâm lý vô cùng mạnh mẽ, lão nói với vẻ mặt nịnh nọt đáng khinh: “Vậy ý của bệ hạ là?”

Tiếng bệ hạ này gọi ra khiến gia Luật Trọng Nguyên nở gan nở ruột.

“Ha ha ha!”

Gia Luật Trọng Nguyên cười ha ha, đáp một cách nghiêm túc lạ thường: “Các ngươi có biết tại sao trẫm chỉ hẹn gặp mấy người các ngươi không?”

“Bởi vì chúng ta là người chơi!” Trong lòng Vương Viễn thầm đáp.

“Tại hạ không dám đoán bừa thánh ý.” Cảnh Xuân Rực Rỡ tiêp tục tâng bốc: “Chẳng qua nếu bệ hạ đã hỏi, vậy ta đoán chắc chắn là do bệ hạ tin tưởng chúng ta nhất.”

“Ha ha, không sai!” Gia Luật Trọng Nguyên liếc mắt nhìn lão với vẻ hài lòng: “Những tướng sĩ ngoài kia bị uy hiếp mà tới, một lòng hướng về phía giặc, bằng mặt mà không bằng lòng với hoàng nhi của ta, nên sao có thể làm nên đại sự được, chỉ có mỗi các ngươi mới là người đáng để trẫm tin tưởng nhất!”

Không thể không nói, Gia Luật Trọng Nguyên vẫn là rất có đầu óc, ít nhất thì lão thông minh hơn Sở Vương, không chỉ nhìn nhận thấu đáo, mà còn biết lôi kéo lòng người.

Nếu là ở trong hiện thực, một câu người đáng để tin tưởng nhất này của ông chủ, chỉ trong vài phút đã buộc chặt chân của những công nhân trẻ tuổi đó.

Sau khi lôi kéo lòng người xong, bước thứ hai hiển nhiên chính là đưa ra lời hứa hẹn hoang đường.

Gia Luật Trọng Nguyên lại nói tiếp: “Đại Liêu ta binh hùng tướng mạnh, lãnh thổ rộng lớn, nếu trẫm có được thiên hạ này rồi, vậy đến lúc đó, các ngươi đều là công thần lớn nhất, phong hầu ban tước hiển nhiên là chuyện không thành vấn đề.”

Hứa suông xong rồi, bước thứ ba chính là để công nhân bán mạng.

“Nhưng bây giờ tên giặc Gia Luật Hoằng Cơ đó, từ đầu đến cuối luôn tai họa trong lòng trẫm…” Gia Luật Trọng Nguyên tiếp tục nói: “Văn võ trong triều đều quy phục tên giặc đó, nếu không thể trừ khử hắn, thì làm sao ta có thể ngồi vững trong thiên hạ này được?”

Sau khi đánh xong ba chiêu, Gia Luật Trọng Nguyên vứt vấn đề quan trọng cho đám người Vương Viễn.

Đại quân năm trăm nghìn người của lão còn không thể bắt được Gia Luật Hoằng Cơ, mà lúc này lại muốn chỉ sáu người Vương Viễn đi nghĩ cách trừ khử y… chỉ cần không bị ngu thì đều biết Gia Luật Trọng Nguyên muốn kêu mọi người đi ám sát.

“Dễ xử thôi!”

Lúc này, Đông Hoàng ở bên cạnh đứng dậy, cướp lời nói: “Bắt trộm phải bắt vua trước, mấy người chúng ta lén lẻn vào doanh địch, giết chết Gia Luật Hoằng Cơ đó là êm chuyện.”

"Ôi chao…thanh niên bây giờ..."

Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ đỡ trán thở dài.

Người cần ám sát là ai? Chính là Hoàng đế.

Hoàng đế trong game là một tồn tại đặc biệt, dù là Hoàng đế người Hán hay Hoàng đế Man di đều có chân long hộ thể, BOSS cấp 200, nếu không có nhiệm vụ, người chơi chắc chắn sẽ không thể gây tổn thương cho Hoàng đế, ngay cả khi nhận nhiệm vụ, muốn đánh chết Hoàng đế cũng không hề dễ dàng.

Loại chuyện vừa bẩn vừa mệt này, há có thể chỉ vì một khối đất phong, một vài chuyện nhỏ là có thể dễ dàng đáp ứng?

Không biết Đông Hoàng làm thế nào để trở thành người đứng đầu của bang phái nữa, không có đầu óc tới mức này.

Tình huống trước mặt rõ ràng là thủ đoạn của người bán, sao có thể vội vàng trả lời, ít nhất cũng phải chờ Gia Luật Trọng Nguyên tăng giá mới được chứ.

"Đúng, ám sát! Quả nhiên là một ý kiến hay!" Gia Luật Trọng Nguyên gật đầu, từ phía sau lấy ra sáu chủy thủ bằng vàng, đặt ở trước mặt nói: "Ngươi có nguyện ý đi trước dẫn đầu?"

Vương Viễn đã từng thấy chủy thủ màu vàng này, trong tay tiểu tử Khang Hi kia cũng có hai thanh, loại chủy thủ này đối với mục tiêu cụ thể sẽ gây nên sát thương cực lớn, nếu là vũ khí cho nhiệm vụ, e rằng chính là Đồ Long Chủy chuyên dùng để ám sát Hoàng đế.

"Ta nguyện..."

Thấy Gia Luật Trọng Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng, Đông Hoàng đang chuẩn bị tiến lên nhận lấy chủy thủ.

Đột nhiên tiếng của Cảnh Xuân Rực Rỡ ở bên cạnh vang lên: "Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn đã!"

"Đúng vậy!"

Vương Viễn phụ họa cùng: "Gia Luật Hoằng Cơ chính là ngôi cửu ngũ, đừng nói bên người có vô vàn cao thủ hộ vệ, cho dù hắn có đi lạc đàn một mình, loại dân đen như chúng ta cũng đâu thể tùy tiện tiếp cận và ám sát hắn?"

Nói rồi, Vương Viễn quay đầu nhìn Cảnh Xuân Rực Rỡ, Cảnh Xuân Rực Rỡ lúc này cũng đang nhìn Vương Viễn, nghe thấy Vương Viễn nói hết những gì mình đang nghĩ trong lòng, đầu tiên Cảnh Xuân Rực Rỡ có chút giật mình, nhưng ngay sau đó đã lộ ra vẻ tỉnh táo và đồng tình, thầm nghĩ trong lòng: "Tên nhóc này được đấy, tốt hơn tên Đông Hoàng ngu xuẩn kia không biết bao lần."

Đông Hoàng cũng không thực sự ngốc, Vương Viễn đã nói rõ ràng như vậy, tiểu tử kia đương nhiên cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng dừng bước, lùi về vị trí ban đầu.

"..."

Gia Luật Trọng Nguyên có vẻ không vui, liếc mắt nhìn Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ nói: "Hai người có ý gì?"

Vương Viễn nháy mắt với Cảnh Xuân Rực Rỡ, ý bảo lão kiếm cớ lừa dối...

Cảnh Xuân Rực Rỡ nói: "Từ xưa đến nay, hoàng đế là chân mệnh thiên tử, người phàm không thể gây thương tổn, nếu không dù có giết hắn cũng vô dụng, sẽ có người thứ hai được thiên mệnh thay thế. Trừ phi người ám sát hắn cũng đang ở một địa vị rất cao mới có thể ngăn chặn được số mệnh này."

"Tuyệt vời!"

Vương Viễn âm thầm giơ ngón cái với Cảnh Xuân Rực Rỡ, lão già này nói chuyện số mệnh nghe cực kỳ rõ ràng, nghiễm nhiên mang theo dáng vẻ thần bí cổ xưa, không đi làm quốc sư quả thực là nhân tài không được trọng dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận