Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 100: Mộc Uyển Thanh vô ơn 2

Vãi thật, vào hoàng cung là để tiếp nhận nhiệm vụ, giết vào hoàng cung thì chính là khiêu khích người ta rồi, còn nhận nhiệm vụ lông gà lông tỏi gì nữa.

Cái bọn vớ vẩn này cũng không ngu thật, còn biết tìm người để chống lưng, nhưng bọn chúng không ngốc thì Vương Viễn cũng không ngu đâu! Thứ mánh khóe bịp người trí tuệ thông minh này thì đứa nhóc ba tuổi cũng chẳng mắc mưu.

"Ta nói ngươi nghe!" Thấy Vương Viễn không bị lừa, đệ tử Cái Bang kia không ngừng nài nỉ nói: "Vệ binh canh gác ở đây nghiêm ngặt, chắc chắn các ngươi không vào được, bỏ qua cơ hội này thì chúng ta sẽ không dẫn ngươi theo đâu!"

Những người chơi khác ở xung quanh cũng gật đầu lia lịa theo, xem ra đám người kia cũng bị người ta dùng mánh khóe bán hàng đa cấp này lừa bịp rồi.

Dùng bán hàng đa cấp trong trò chơi thì đệ tử Cái Bang này cũng xem như là một nhân tài.

"Ngươi tên gì?"

Vương Viễn tò mò hỏi.

"Độc Thủ Phong Cái!" Đệ tử Cái Bang nói.

"Được!"

Vương Viễn mở thanh bạn tốt tìm ID này, dứt khoát kéo vào sổ đen, sau đó cứ vậy mà tiến lên phía trước.

"Được, các ngươi không nghe lời ta đúng không, tổ chức của chúng ta không dẫn các ngươi đi nữa, đợi chúng ta giết vào hoàng cung, sau này các ngươi có muốn gia nhập cũng không còn đâu!"

Không thèm nhìn Độc Thủ Phong Cái lải nhải nói điên nói khùng phía sau, ba người Vương Viễn đi thẳng đến trước mặt vệ binh.

Ngay lúc mọi người nghĩ Vương Viễn sẽ bị ngăn lại, vệ binh kia lại đột nhiên chào hỏi Vương Viễn nói: "Thì ra là Ngưu đại sư và Bôi thiếu hiệp, các ngài đến hoàng cung có chuyện gì không?"

"?"

Thấy vệ binh cung kính với Vương Viễn như vậy, Độc Thủ Phong Cái không khỏi sửng sốt, vệ binh này đối xử với mình không phải như này mà.

"Báo tin!"

Thế nhưng Vương Viễn không hề có chút bất ngờ với hành động của vệ binh.

Danh vọng một trăm điểm cũng không phải giỡn chơi, trong phạm vi thành Đại Lý tất cả NPC đều có thái độ kính sợ với Vương Viễn và Bôi Mạc Đình, há mà lũ với lũ người chơi với ý nghĩ hão huyền này có thể so được.

"Mời ngài vào!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Độc Thủ Phong Cái, ba người Vương Viễn được vệ binh kính cẩn đưa vào trong hoàng cung.

Vệ binh thông báo xong, trong hoàng cung đã xuất hiện một tên thái giám, dẫm theo bọn Vương Viễn đi vào nội viện hoàng cung.

Lúc ấy nội viện hoàng cung có không ít người đang đứng.

Một người dẫn đầu có bộ râu dài mặc hoàng bào, mi mắt thanh tú, chính là hoàng đế Đại Lý này, một người trung niên mặc áo tím mày rậm mắt to thần thái oai phong đứng bên cạnh, phía sau có một vị công tử cực kỳ khôi ngô tuấn tú.

"Ố?"

Khiến Vương Viễn thấy bất ngờ chính là cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh vị công tử kia, đúng là Mộc Uyển Thanh, con quỷ nhỏ này vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là đã lấy khăn che mặt xuống rồi.

Dường như Mộc Uyển Thanh cũng nhận ra Vương Viễn, cô ta đứng đối diện trợn mắt nhìn Vương Viễn, hắn thấy hết sức khó chịu.

Mẹ bà nó, ả vô ơn này, sớm biết thế đã để cho Tôn Tam bá soàn soạt cô ta cho rồi.

"À... Ta có phải quỳ vái không?"

Lần đầu tiên gặp hoàng đế Vương Viễn cũng không biết lễ nghi gì, thế nhưng phải quỳ vái NPC thì tuyệt đối không có cửa đâu.

"Ha ha ha!"

Nghe thấy những lời Vương Viễn nói, vị hoàng đế kia cười ha hả nói: "Đều là người trong võ lâm, đương nhiên dựa theo quỷ củ chốn võ lâm rồi, các vị đang ngồi đều là người nhà Đoàn mỗ, Ngưu đại sư và Bôi thiếu hiệp không cần khách sáo."

"Đoàn đại ca!"

Hoàng đế chưa dứt lời, Chung Linh ở phía sau Vương Viễn chợt ngạc nhiên mừng rỡ thốt lên, đoạn xông về phía vị công tử đứng phía sau nam nhân trung niên mặc áo tím.

Thấy Chung Linh bổ nhào vào công tử ca, sắc mặt của Mộc Uyển Thanh càng tái nhợt hơn, cảnh tượng này giống hệt như chuyện tình tay ba vậy.

Vương Viễn và Bôi Mạc Đình cũng có chút bất ngờ, thì ra vị công tử ca này chính là Đoàn đại ca mà Chung Linh hay nhắc tới.

Nói thật, trong lòng Vương Viễn có hơi khó chịu.

Vương Viễn thật sự chưa bao giờ từng nghĩ đến việc lấy thân báo đáp gì đó, nhưng mình cứu được hai cô gái, mà cả hai cô gái này đều chui vào lòng người khác, việc này có chút khiến người ta buồn bực.

Nhất là cái cô nàng vui tính Mộc Uyển Thanh kia còn coi hắn như kẻ thù, mẹ nó đây là chuyện quái gì vậy.

Trải qua một phen chào hỏi, hai người Vương Viễn biết được, vị công tử ca thoạt nhìn đơn thuần và đáng yêu này tên là Đoàn Dự, chính là thế tử Đại Lý. Người trung niên mặc áo dài màu tím là cha của Đoàn Dự, Đoàn Chính Thuần, Trấn Nam Vương của Đại Lý. Mà hoàng đế Đoàn Chính Minh thì lại là mục tiêu nhiệm vụ của Vương Viễn, cũng chính là anh trai của Đoàn Chính Thuần, bác của Đoàn Dự.

Gia đình hoàng gia....

Thân phận này, diện mạo này, tính cách này, Đoàn Dự khiến người ta yêu thích cũng không phải không có lý do.

"Hai vị đường xa đến chơi, đã vất vả rồi, mời vào phòng dùng trà!" Sau khi chào hỏi xong, Đoàn Chính Minh nói một cách cực kỳ khách sáo.

"Trà thì không cần thiết đâu."

Vương Viễn phất tay rồi nói: "Huyền Bi đại sư của Thiếu Lâm tự biết Tứ đại ác nhân tề tụ ở Đại Lý nên đã đặc biệt tới đây viện trợ, trên đường bị người ám toán chết trong cảnh nội Lục Lương châu, ta đặc biệt tới đây để báo tin."

"Cái gì?"

Nghe được lời của Vương Viễn, trên gương mặt của Đoàn Chính Minh hiện ra vẻ kinh ngạc: "Huyền Bi đại sư có võ công cao cường, lại là cao thủ hạng nhất đương thời, người nào có thể làm ông ấy bị thương được?"

"Người nọ tự xưng là Yến Long Uyên!" Vương Viễn đáp: "Cũng may ta thông minh, bằng không hai người chúng ta cũng bị kẻ đó giết luôn rồi."

"Yến Long Uyên?"

Tuy Đoàn Chính Minh là vua một nước, lại là chưởng môn của Đoàn gia, nhưng lại chưa bao giờ nghe đến cái tên này.

Sau khi suy tư một lát, Đoàn Chính Minh đáp: "Ta nhất định sẽ bắt tay vào điều tra chuyện này, chắc chắn sẽ không để Huyền Bi đại sư chết không rõ ràng."

"Vậy thì cảm ơn nhiều!" Vương Viễn chắp tay, và gật đầu với Đoàn Chính Minh.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ “Báo Tin Cho Cung Điện Về Tứ Đại Ác Nhân”, nhận được rèn luyện giang hồ... danh vọng Thiếu Lâm tự +1, danh vọng Đại Lý +10, điểm hiệp nghĩa +10.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận