Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 155: Tống Dương bái sư khó khăn

"Có chỗ lợi nào không?"

Đinh Lão Tiên không hổ là người thành công có thể trà trộn vào Nga Mi, thông minh hơn ba tên thiểu năng kia nhiều, liếc mắt cái đã nhìn ra trọng điểm.

"Có!" Đầu tiên Vương Viễn trả lời câu hỏi của Đinh Lão Tiên, sau đó lại gửi ảnh chụp màn hình thuộc tính Phật pháp cho mọi người rồi bảo: "Thấy không, đây chính là phần thưởng vì ta thích học tập đó."

"Bà nó! Trâu bò quá! Ta đi xem sách học tập ngay đây!" Đinh Lão Tiên nhận được tin tức, đáp lại một câu rồi im bặt luôn.

"Mạnh như vậy sao? Khổ nỗi ta không thích đọc sách..."

Độc Cô Tiểu Linh thật là một cô gái cá tính, thà rằng không có thuộc tính cũng không muốn động đến sách, Vương Viễn cũng chịu thua cô.

"Môn phái của chúng ta không có sách…" Nhất Mộng Như Thị buồn sắp khóc, vì sao môn phái của cô ta lại nghèo như vậy, ngay cả một bản điển tịch cũng không có.

"Bố tổ sư nhà nó, Nhạc Bất Quần không cho ta đọc sách, nói ta sẽ bôi nhọ thánh hiền!" Bôi Mạc Đình khóc.

"Đúng là một đứa bé đáng thương!"

Vương Viễn cảm thán một câu, tiện tay ném Bôi Mạc Đình vào sổ đen.

Thằng nhóc này không thể tập võ còn có Tịch Tà kiếm pháp để giữ thể diện, hiện tại ngay cả sách cũng không được xem, khẳng định oán khí ngút trời rồi, hắn vẫn nên cách xa xa chút cho yên lành.

Vương Viễn nghe gần một giờ Phật pháp vẫn có hiệu quả, tâm cảnh của hắn bình tĩnh lại rồi.

Hắn đóng cửa sổ trò chuyện, vừa định tiếp tục tu luyện võ học thì thấy ô trò chuyện nhấp nháy.

[Hệ thống thông báo: Hoành Hành Vô Kỵ gửi lời mời kết bạn với bạn.]

"???"

"Cái quái gì vậy!"

Vương Viễn chẳng thèm nghĩ đã nhấn từ chối, tên nghe phách lối như vậy, tám phần mười là xin anh đây dẫn theo học sinh tiểu học.

Ai ngờ Vương Viễn vừa nhấn từ chối lần nữa, Hoành Hành Vô Kỵ lại gửi lời mời kết bạn đến, lần này phía dưới còn kèm theo một ghi chú: Tống Dương!

"Móa nó!"

Vương Viễn nhìn thấy ghi chú thì chẳng còn gì để nói luôn, cô nhóc này đúng là bị mình dụ dỗ thật, thế là hắn vội vàng chấp nhận lời mời.

"Vương Viễn?"

Sau khi Vương Viễn thêm bạn tốt, Tống Dương gửi một câu hỏi tới.

"Là ta đây!"

Vương Viễn sạm mặt lại bảo: "Chị à, chị là một cô gái sao lại lấy cái tên khoa trương như vậy?"

Trong hiện thực tên giống đàn ông thì cũng thôi đi, dù sao tên là do cha mẹ đặt đổi thế nào được, nhưng tên trong trò chơi mà còn khoa trương như thế, tư duy của cô gái này thật là quỷ dị.

"Thật sao? Lúc đầu ta định đặt là Tung Hoành Tứ Hải!" Tống Dương nói.

"Rồi đột nhiên lại cảm thấy Hoành Hành Vô Kỵ cũng rất dễ nghe." Vương Viễn phục hoàn toàn luôn.

"Giờ người đang ở đâu?" Vương Viễn lau mồ hôi, hỏi Tống Dương.

"Ở thôn tân thủ ấy… Ta đang chuẩn bị đi bái sư, mà khó nghĩ quá, chẳng biết nên bái người nào..." Tống Dương rầu rĩ nói: "Ngươi cho ta xin ý kiến đi!"

"Ha ha ha!"

Vương Viễn nhìn thấy tin nhắn của Tống Dương thì nhịn không được bật cười, xem ra cô nàng này cũng là đứa vô dụng không tìm nổi môn phái.

"Cái Bang ấy, ngươi không vào được Thiếu Lâm, ở đây chỉ nhận người chơi nam thôi." Vương Viễn vô cùng ác ý đề nghị.

Cái Bang quả thực là một môn phái rất mạnh, quyền côn song tuyệt, khinh công Tiêu Diêu Du mạnh hơn Nhất Vị Độ Giang của Thiếu Lâm tự một chút.

"Xấu quá!"

Ai ngờ Tống Dương trực tiếp từ chối: "Giữa Võ Đang và Thiên Sơn ta nên chọn bên nào?"

"Võ Đang? Thiên Sơn?" Vương Viễn nghe vậy cười bảo: "Hai môn phái này không phải ngươi cứ muốn là vào được."

Cho đến hiện tại, Võ Đang và Thiên Sơn là hai môn phái khó tiến vào nhất.

Võ Đang còn đỡ, ngoại trừ ngộ tính cao thì điểm anh hùng cũng phải cao nữa, điểm anh hùng có thể kiếm, nhưng môn phái rác rưởi Thiên Sơn kia còn yêu cầu giá trị nhan sắc, quả thực là điển hình cho câu trông mặt mà bắt hình dong.

Tống Dương làm sao có thể được chọn.

"Không thể nào, bọn họ đều lôi kéo ta vào môn phái của mình này..." Tống Dương mờ mịt nói.

"?"

Vương Viễn hơi ngẩn ra, hắn buồn bực hỏi: "Ngộ tính của ngươi bao nhiêu?"

"Mới 40…" Tống Dương trả lời.

"Ừ, hẹn gặp lại!"

Vương Viễn nhìn thấy tin nhắn của Tống Dương thì trong lòng nổi lên xúc động muốn đánh người.

Cái gì gọi là mới có 40 điểm?

Trong trò chơi này, thuộc tính cơ bản đến 40 điểm là cao nhất rồi đó có biết không? Không phải cô nàng ngốc nghếch này tưởng thuộc tính có thang điểm 100 đó chứ?

Càng khiến Vương Viễn khó chịu chính là, hắn vốn cho rằng Tống Dương cũng bái sư khó khăn giống mình nên trong lòng thấy hơi thoải mái chút, ngờ đâu cô nàng này chỉ là khó khăn trong việc lựa chọn… Ngay cả mấy môn phái cao cấp như Thiên Sơn và Võ Đang cũng chọc đến. Nghe giọng điệu của Tống Dương mà Vương Viễn chỉ muốn đấm cho con nhỏ một phát.

"Phái Tiêu Dao là môn phái nào vậy?"

Ngay khi Vương Viễn đang buồn bực muốn đánh người thì Tống Dương lại gửi tin nhắn đến.

"Không biết! Nghe tên giống như môn phái hạng ba! Thiếu Lâm của ta mới là thiên hạ vô địch!" Vương Viễn tức giận trả lời.

Phái Tiêu Dao gì chứ, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm có biết không!

"Bờ sông Tiền Đường ở đâu thế? Ta vừa nhận một nhiệm vụ..."

Tống Dương y như những người chơi mới, chẳng biết gì, hết thảy đều mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi vấn đề nọ đến vấn đề kia khiến Vương Viễn bó tay toàn tập.

Vương Viễn thực sự phiền quá nên dứt khoát hỏi: "Ngươi ở đâu? Ta đi đón ngươi!"

"Thôn Ngưu Gia!"

"Chờ ở đấy!"

Vương Viễn gửi tin đi rồi ra dịch trạm trực tiếp truyền tống đến thôn Ngưu Gia.

Thôn Ngư Gia là một trong những thôn tân thủ của “Đại Võ Tiên” nên vẫn náo nhiệt như vậy, người chơi nhiều hơn so với trước.

Bây giờ Vương Viễn đã hơn hai mươi cấp, cũng được coi là người chơi đẳng cấp cao, trang bị trên người hắn đem so sánh với đám người mới đáng thương kia đúng là hoa lệ tột cùng.

Đám người chơi mới trong thôn thấy Vương Viễn xuất hiện thì xì xào bàn tán một hồi.

Vương Viễn rẽ ngang rẽ dọc bảy tám lần trong thôn Ngưu Gia rốt cuộc mới tìm được Tống Dương bên trong một nhà dân.

Dưới chân Tống Dương có một nam tử trẻ tuổi nằm đấy, ngoại hình hắn ta khá thanh tú, ăn mặc kiểu thư sinh, song lúc này mặt xanh xao, đã ngất từ lâu, những vết thương trên người tản ra khí đen, hiển nhiên bị trúng kịch độc. Vương Viễn nhìn mà nhíu chặt mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận