Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1397: Thiên hạ là ưu tiên hàng đầu

“Ngươi cảm thấy việc mà mình cho là đúng, kết quả chưa chắc đã tốt, ngươi cảm thấy việc mà mình cho là sai, kết quả chưa chắc đã tệ!” Vương Viễn nói: “Liêu Quốc chúng ta xuất binh có lẽ sẽ có thương vong. Nhưng nếu không xuất binh, chờ đến lúc thiết kỵ Mông Cổ mang theo thuế ruộng của Đại Tống đánh thẳng tới Hoàng Long Phủ, vậy sẽ càng có nhiều người chết! Vì sao Phật môn lại có kim cương hộ pháp? Chính là bởi vì chiến tranh cũng là một cách để hòa bình! Sư huynh phải suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự vì Liêu Quốc và bá tánh trong thiên hạ, ngươi nhất định phải xuất binh.”

“Việc này...”

Vương Viễn nói cả tràng dài, trong lòng Tiêu Phong cũng suy nghĩ rất nhiều

Có thể nói Vương Viễn nhìn mọi chuyện rất rõ ràng, Mông Cổ đã lộ rõ dã tâm, thứ bọn chúng muốn không chỉ có một mình Trung Nguyên, hễ là nơi nào quân Mông Cổ nhìn thấy, bọn chúng đều sẽ không bỏ qua, tiêu diệt được Đại Tống, mục tiêu tiếp theo rất có thể chính là Đại Liêu...

Nếu bây giờ không giúp Đại Tống đánh lui kẻ địch, về sau nếu Mông Cổ thật sự đánh vào Trung Nguyên, lấy được thuế ruộng của vùng đất Trung Nguyên giàu có, đến lúc đó không chỉ riêng bá tánh của Đại Tống chịu khổ, e rằng toàn bộ thiên hạ đều sẽ bị thiết kỵ Mông Cổ san bằng.

“Không biết các nước khác suy nghĩ thế nào?” Tiêu Phong nghĩ một lúc rồi nói.

Là một vị hoàng đế, tất nhiên là phải suy nghĩ vì quốc gia.

Nếu các quốc gia xung quanh đều mặc cho Mông Cổ đánh chiếm Đại Tống mà không ra tay, cho dù Đại Liêu có ra tay giúp đỡ có lẽ cũng không làm nên chuyện gì, đến lúc đó tướng sĩ Liêu Quốc cũng sẽ hy sinh một cách vô ích.

Nói không chừng còn có người tệ hơn muốn nhân cơ hội này để phát triển bản thân, ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau rồi chờ ngư ông đắc lợi.

“Bọn họ đều đã quyết định sẽ xuất binh! Chỉ chờ Liêu Quốc ra tay thôi!”

Thấy Tiêu Phong nói ra mấy lời này, Vương Viễn biết mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, hắn vội vàng nói: “Hơn nữa hiện giờ Kim Quốc đã xuất binh trước, lúc này có lẽ bọn họ đã tới vùng Sơn Đông.”

“Thật vậy sao?”

Tiêu Phong nghe vậy bèn nói: “Nếu chúng ta là một nước lớn, chắc chắn không thể làm mấy việc thất tín bội nghĩa, một khi đã như vậy! Liêu Quốc chúng ta cũng sẽ xuất binh! Ta lệnh cho ngươi làm binh mã đại nguyên soái của Liêu Quốc, phụ trách chiến sự lần này, nhất định phải bảo vệ được thành Tương Dương!”

[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi phát động nhiệm vụ ẩn cấp bậc truyền thuyết “Thiên hạ là ưu tiên hàng đầu”, cấp bậc nhiệm vụ: Chí Cao Vô Thượng, có nhận hay không!]

“Chí Cao Vô Thượng? Cấp bậc quái gì vậy?”

Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Vương Viễn sửng sốt một lúc, xem ra bản thân toàn đi tìm những nhân vật lớn nên mới xuất hiện nhiệm vụ có cấp bậc Chí Cao Vô Thượng này, e rằng nó còn cao hơn nhiệm vụ Kinh Thiên Động Địa một cấp ấy chứ.

Nhiệm vụ khó khăn như vậy, nếu là ngày thường Vương Viễn chắc chắn sẽ đắn đo một lúc lâu, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn đã không thể từ chối!

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Vương Viễn phóng lao thì phải theo lao, hắn chỉ có thể nhận nhiệm vụ!

[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi nhận nhiệm vụ ẩn cấp bậc truyền thuyết “Thiên hạ là ưu tiên hàng đầu”]

Cấp bậc nhiệm vụ : Chí Cao Vô Thượng.

Nội dung nhiệm vụ : Đánh lui quân Mông Cổ, bảo vệ thành Tương Dương.

Phần thưởng nhiệm vụ : Không biết.

Bối cảnh nhiệm vụ : Thiết kỵ Mông Cổ càn quét thiên hạ, Nam Viện Đại Vương - binh mã đại nguyên soái của Liêu Quốc, lãnh đạo tướng sĩ các quốc gia đánh lui quân Mông Cổ, trả lại sự thái bình cho thiên hạ, cứu vớt muôn vàn bá tánh đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nhiệm vụ nhắc nhở : Nhiệm vụ một người, không thể tổ đội với người chơi khác.

“Con mẹ nó, nhiệm vụ một người...”

Vương Viễn sa sầm mặt mũi khi trông thấy phần nhắc nhở của nhiệm vụ. Ý định ban đầu của hắn chỉ là giúp Quách Tĩnh thủ thành Tương Dương một chút, kết quả lại moi ra một nhiệm vụ thoạt nhìn có vẻ rất khó lường.

Chí Cao Vô Thượng, cấp bậc của nhiệm vụ này, chưa bao giờ từng nghe nói tới cũng thôi đi, bây giờ dẫn nhiều binh lính như vậy, lại còn là nhiệm vụ một người nữa chứ... thế này cũng quá vớ vẩn rồi.

Vương Viễn đúng thật là có rất nhiều mưu ma chước quỷ, nhưng đó cũng đều là khôn vặt cả thôi, không đủ văn nhã. Bây giờ phải dẫn binh đi đánh trận, đối thủ lại còn là thiết kỵ Mông Cổ, hiển nhiên phải là loại kỳ tài quân sự mới làm được. Mà hắn thì nào có loại bản lĩnh đó.

Tục ngữ nói rất đúng, tướng soái vô năng mệt chết ba quân.

Tiêu Phong giao nhiều tướng lĩnh nước Liêu như vậy cho mình, nên Vương Viễn cũng không muốn khiến bọn họ bị mình hại chết.

Bây giờ giới hạn nhiệm vụ là một người, việc hắn muốn tìm mấy người chơi hiểu về hành quân đánh trận, hiện tại xem ra đã không thể làm được nữa rồi. Nhưng hệ thống cũng không đuổi cùng giết tận hắn, mà vẫn cho hắn thời gian chuẩn bị một tiếng. Sau một tiếng, sẽ được tự động truyền tống đến cảnh trong phụ bản, dẫn binh giúp Quách Tĩnh thủ thành Tương Dương.

Thời gian chuẩn bị một tiếng này là để Vương Viễn đi thu xếp vật tư gì đó. Dù sao bây giờ hắn có xem binh thư, đọc binh pháp, cũng đã không còn kịp nữa rồi...

Khi Hoa Mộc Lan người ta tòng quân, còn ở chợ phía đông mua tuấn mã, bán trường tiên kiểu tây gì đó, huống chi Vương Viễn còn là người sắp làm nguyên soái.

Tuấn mã thì hắn không cần lắm, còn về phần vật tư chiến lược thì sao?

Cái gì mà sừng hươu, rào chông các loại, những thứ đó đều thuộc về vật phẩm đặc thù dùng cho xây dựng bang phái, chỉ có giúp bang phái làm nhiệm vụ mới nhận được. Mà đám người Một Đám Ô Hợp ngày thường lười chẩy thây, một đoàn thể nhỏ chỉ vẻn vẹn mười mấy người, ngay cả trụ sở bang phái còn không có, ai lại đi làm nhiệm vụ bang phái gì đó chứ.

Còn nữa, đây chính là số lượng yêu cầu cho chiến dịch loại hình lớn, mười mấy người Một Đám Ô Hợp làm nhiệm vụ, có làm cả đời cũng không đủ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Viễn vẫn quyết định mua một vài thứ khá thích hợp với mình thôi. Ví dụ như hạ độc, phóng hỏa... đây mới là những chiêu thức mà hắn giỏi sử dụng.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Vương Viễn trực tiếp tới cửa hàng tạp hóa, khoắng sạch toàn bộ đuốc trong tiệm tạp hóa, sau đó lại bay đến Tinh Túc Hải ở Tây Vực, dưới sự hỗ trợ của Trường Tình Tử, mua được một lô độc dược, tiếp đó lại ở chỗ Đinh Lão Tiên lấy được một lô hỏa dược nữa, cuối cùng còn không quên mượn được [Đại pháo Thần Võ] đặc biệt dùng cho Đệ Nhị Xuân từ chỗ của Độc Cô Tiểu Linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận