Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1394: Vi Tiểu Bảo có tật giật mình

“??!!!”

Vương Viễn vừa mới dứt lời, Quy Tân Thụ lập tức sửng sốt.

Quy Tân Thụ tung hoành giang hồ mấy chục năm, có ai dám nói mấy lời nói ngông cuồng như vậy với lão ta, bình thường đều là lão ta ra tay để người khác chuẩn bị hậu sự. Lúc này Vương Viễn lại nói mấy lời này với lão ta, Quy Tân Thụ sao có thể nhẫn nhịn được chứ? Lão ta nhảy dựng lên vung quyền cước về phía Vương Viễn.

Vương Viễn còn đang sốt ruột muốn tới Liêu Quốc tìm Tiêu Phong, không rảnh chơi đùa với lão ta, vì thế trực tiếp sử dụng Phật Pháp Vô Biên.

Ngay lập tức tiếng Phạn vang lên khắp nơi, thiên hoa loạn trụy, ánh sáng vàng ngưng tụ kim thân sáu trượng, Vương Viễn mở Tả Hữu Hỗ Bác, hai tay tụ khí, trực tiếp sử dụng một chiêu Nhất Phách Lưỡng Tán đánh tới.

Áo Nghĩa · Vạn Phật Triều Tông.

Một chữ “Vạn” rất lớn hiện lên, Vương Viễn đỡ một quyền của Quy Tân Thụ, đồng thời đánh một chưởng về phía ngực của lão ta.

“Rầm!”

Chỉ một chưởng, Quy Tân Thụ lập tức phun ra máu tươi, bị một chưởng của Vương Viễn đánh từ án thư của Ngự Thư Phòng tới vách tường của Ngự Thư Phòng, vách tường bị đâm thủng tạo thành một cái động lớn. Dư thế vẫn không dứt, Quy Tân Thụ bay thẳng ra ngoài hơn mười trượng, sau đó đập một cái thật mạnh vào vách đá ở bên ngoài cửa.

Một chưởng Nhất Phách Lưỡng Tán này của Vương Viễn chính là ngưng tụ toàn bộ công lực, uy lực của một đòn này có thể so với một đòn toàn lực của cao thủ tuyệt đỉnh, còn có Tả Hữu Hỗ Bác tăng thêm 3.8 lần công kích, e rằng cũng không kém cao thủ Tiêu Phong – người có chưởng lực mạnh nhất là bao.

Cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh bất ngờ trúng một chưởng này cũng sẽ ngũ tạng vỡ nát, huống chi Quy Tân Thụ chỉ là cao thủ hàng đầu, tuy có chân khí hộ thể phòng bị, nhưng ăn một chưởng này của Vương Viễn, thanh máu lập tức chạm đáy, hừ cũng chưa hừ được một tiếng thì đã hoàn toàn tắt thở.

“!!!”

Một chưởng của Vương Viễn đánh xuống, ánh mắt của mọi người trong Ngự Thư Phòng đều nhìn theo Quy Tân Thụ bay ra ngoài. Lúc mọi người nhìn thấy Quy Tân Thụ bị một chưởng của Vương Viễn đánh chết ngay tại chỗ, tất cả đều ngây ngẩn cả người, toàn bộ Ngự Thư Phòng đều rơi vào tĩnh lặng.

“Chuyện này... chuyện này... chuyện này...”

Vi Tiểu Bảo kích động chỉ về phía Vương Viễn, hắn ta đã nói không ra lời.

Võ công của Vi Tiểu Bảo chẳng ra làm sao, nhưng hắn ta đã từng chứng kiến các đại cao thủ, cũng đã được lĩnh giáo bản lĩnh của Quy Tân Thụ, biết lão già này võ công cái thế. Trong tất cả những người Vi Tiểu Bảo từng chứng kiến, ngoại trừ giáo chủ Thần Long Giáo - Hồng An Thông ra thì không ai có thể sánh bằng lão ta.

Kẻ hung tàn vừa giết thẳng vào Ngự Thư Phòng, dưới sự vây công của mấy chục đới đao hộ vệ mà vẫn không rơi vào thế yếu, vậy mà lại bị một chưởng của Vương Viễn đánh chết.

Mẹ nó, thực lực của tên hòa thượng này khủng bố đến vậy rồi hả?

Những đới đao hộ vệ còn lại cũng lộ vẻ mặt sùng bái, nghĩ tới lão già Quy Tân Thụ kia khó chơi như vậy, mà vị đại sư Thiếu Lâm Tự này lại chỉ dùng một chưởng đã giải quyết được, phải nói là thực lực siêu quần.

Ngay cả Khang Hy – người dù núi Thái Sơn có sập xuống thì mặt cũng không biến sắc, lúc này cũng để lộ vẻ mặt kinh hoảng. Trong lòng hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, may là mình đồng ý thỉnh cầu của Vương Viễn, bằng không nếu đẩy tên hòa thượng đáng sợ này qua nhà Quy Tân Thụ, chỉ sợ ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.

“Đại ca!”

Quy Nhị Nương thấy trượng phu chết thảm, lập tức khóc khàn cả giọng.

“Chơi vui chơi vui! Cha bay thêm một lần nữa đi!” Quy Chung vỗ tay trầm trồ khen ngợi...

Không còn Quy Tân Thụ, thực lực của Quy Nhị Nương và Quy Chung giảm xuống rất nhiều, lúc này đới đao hộ vệ mới phản ứng lại, lập tức cầm đao chém Quy Chung thành mười mấy phần.

Trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại một mình bà cụ Quy.

Chồng chết rồi con chết, Quy Nhị Nương đã sắp ngất đến nơi.

Đới đao hộ vệ vừa định bước tới chém chết nốt bà cụ này, đưa cả nhà bọn họ xuống dưới đó đoàn tụ với nhau, Vương Viễn lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, đừng tạo sát nghiệt nữa!”

Làm hòa thượng trong trò chơi đã lâu, cõi lòng của Vương Viễn đã dần dần trở nên yên bình, không còn thô bạo giống như ngày trước.

Là một cao thủ chính phái thì tất nhiên phải có bộ dáng của chính phái.

Một nhà Quy Tân Thụ không tính là người xấu, chỉ có thể nói là quá ngu xuẩn, nếu không phải Quy Tân Thụ quá phận, Vương Viễn cũng sẽ không giết lão ta.

Hiện giờ Quy Nhị Nương đã đáng thương như vậy rồi, không cần phải đuổi cùng giết tận.

Đương nhiên, chủ yếu là vì nếu Quy Nhị Nương chết, Vương Viễn sẽ không phá được chân long hộ thể của Khang Hy, sợ đến lúc đó Khang Hy lại trở mặt.

“...”

Bọn thị vệ sợ hãi thực lực Vương Viễn, nhưng bọn họ cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Khang Hy, nghe thấy lời Vương Viễn nói, một đám muốn ra tay nhưng lại không dám hạ đao, dáng vẻ không biết phải làm sao.

“Đại tẩu đi đi, ta không nhằm vào nữ nhân!” Vương Viễn xua tay, ý bảo Quy Nhị Nương mau rời đi.

“Hừ!”

Quy Nhị Nương căm tức liếc nhìn Khang Hy, xoay người đi ra bên ngoài.

“Phanh!!”

Nhưng ngay lúc Quy Nhị Nương sắp ra khỏi Ngự Thư Phòng, đột nhiên một tiếng súng vang lên - bà ta bị bắn một súng vào đầu từ phía sau.

Quy Nhị Nương chậm rãi ngã xuống.

“????”

Vương Viễn nghe thấy tiếng thì kinh ngạc không thôi, hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Vi Tiểu Bảo giơ một chiếc súng kíp, họng súng bốc lên một làn khói trắng nhè nhẹ.

“Có ý gì?”

Vương Viễn cau mày hỏi Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo vội vàng nói: “Ngưu đại ca không biết rồi, đám loạn thần tặc tử này giết vợ của nghĩa huynh ta, rất đáng giận, cũng không thể để bọn họ chạy mất được. Hơn nữa, nếu ngươi không có ở đây, chẳng phải Hoàng Thượng sẽ ngày đêm lo lắng hãi hùng sao.”

“Thật vậy sao?” Vương Viễn nhíu mày, không hề tin.

Tên tiểu quỷ này rất đê tiện, ai biết trong lòng hắn ta nghĩ gì chứ, Quy Tân Thụ chết, Quy Nhị Nương có bản lĩnh gì mà một mình xông vào hoàng cung? Vi Tiểu Bảo nổ súng ở phía sau, e là đã bị Quy Nhị Nương nắm được nhược điểm gì đó.

“Ha ha!”

Ngay lúc Vương Viễn đang nghi ngờ, Khang Hy đột nhiên mỉm cười nói: “Địa chấn cao cương nhất phái tây sơn thiên cổ tú!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận