Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 364: "Phượng Vũ Cửu Thiên" nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

"Lão đại Phượng Vũ! Nhanh đến hỗ trợ cái!"

Linh Trí Thượng Nhân hung hãn như vậy, bức bọn họ đến bước đường cùng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Phi Vân Đạp Tuyết lập tức luống cuống, vội vàng cầu cứu Vương Viễn.

Trầm Mặc Quả Ngôn không có vũ khí, có lòng muốn giúp đỡ mà không đủ lực, nhưng Vương Viễn lại đứng ở cạnh đó xem trò vui, đúng là không thể nói nổi.

"Ha ha!"

Ai ngờ Vương Viễn lại đứng im không nhúc nhích, chỉ cười cười bảo: "Thật có lỗi, trước đó ta chỉ nói sẽ giúp các ngươi vượt ải Triệu Vương phủ, cũng đâu nói sẽ giúp các ngươi đánh BOSS."

Xét cho cùng, Vương Viễn không muốn ra tay, dù sao ra tay sẽ phải dùng công phu Thiếu Lâm, chẳng phải sẽ bại lộ thân phận sao? Song nếu Phi Vân Đạp Tuyết đưa ra điều kiện phù hợp, ngược lại Vương Viễn cũng không phải loại người cứng nhắc.

Dù sao Phi Vân Đạp Tuyết cũng chưa từng thấy dáng vẻ thật của Phượng Vũ Cửu Thiên, lừa trót lọt là được rồi.

"!!!???"

Đám Mặc Bạch nghe thấy lời Vương Viễn nói thì nhất thời sửng sốt, đồng thời nhíu mày bất mãn.

Ý trong lời nói của Vương Viễn hết sức rõ ràng, lão tử đến để hướng dẫn cho các ngươi, việc nặng nhọc như ra tay đánh đấm ta sẽ không làm, dĩ nhiên làm thì cũng được thôi, thêm tiền đi.

Lúc trước khi vừa tới Triệu Vương phủ, Vương Viễn đã nói giá một lần rồi, một BOSS một trăm lượng vàng, Phi Vân Đạp Tuyết cũng rất sung sướng đưa tiền. Hiện tại trong tình huống này "Phượng Vũ Cửu Thiên" còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bọn họ chưa từng gặp qua tên nào vô sỉ như vậy.

Rốt cuộc Phi Vân Đạp Tuyết vẫn là ông chủ, thấy Vương Viễn lại muốn thêm điều kiện, mặc dù khó chịu nhưng vẫn rất thẳng thắn hỏi: "Phải như thế nào ngươi mới chịu giúp đỡ?"

"BOSS rơi đồ xong ta chọn trước!" Vương Viễn cười tủm tỉm đáp lời.

"Ngươi quá đáng vừa thôi!"

Vương Viễn vừa dứt lời, Ngạnh Hạp Ngọc Khê la lên đầu tiên.

Ý đồ của mọi người sau khi qua cửa Triệu Vương phủ là gì? Không phải là những thứ có được sau khi giết BOSS lần đầu sao?

Những thứ khác có thể nhẫn, nhưng đồ trên người BOSS tuyệt đối là ranh giới cuối cùng.

"Ha ha ha!"

Vương Viễn cười nói: "Chuyện này mà gọi là quá đáng à? May mà ta không nói tất cả đồ BOSS rơi ra đều là của ta đấy, nếu không chẳng phải các ngươi sẽ cùng BOSS đánh ta sao?"

"Ngươi!!!"

Nói về trình độ khua môi múa mép, Ngạnh Hạp Ngọc Khê sao có thể là đối thủ của Vương Viễn được chứ, mới nói mấy câu mà hắn đã bị Vương Viễn làm cho á khẩu không thốt lên lời.

Hàm ý trong lời nói của Vương Viễn chính là, các ngươi có thể cùng BOSS đánh ta, ta cũng có thể cùng BOSS đánh các ngươi, suy tính kỹ đi. Gặp phải loại lưu manh này, đám Phi Vân Đạp Tuyết cũng phiền muộn không thôi.

"Ăn một chưởng của Phật gia đây!"

Ngay khi mấy người đang nói chuyện, Linh Trí Thượng Nhân nghiêng người lao đến cạnh Mặc Bạch, nâng một chưởng chém thẳng vào y.

Mặc Bạch theo bản năng nâng đao đón đỡ.

Linh Trí Thượng Nhân có chưởng lực mạnh mẽ và cứng rắn, từ nãy đến giờ, Mặc Bạch đã dùng đao đỡ vài chục chưởng lực của gã, lúc này đại đao đã không chịu nổi nữa, độ bền mất ba điểm.

Chưởng lực của BOSS đập xuống, chỉ nghe có tiếng “răng rắc” vang lên, đại đao trong tay Mặc Bạch đứt gãy, một chưởng của Linh Trí Thượng Nhân đập mạnh vào ngực y.

"Phụt!"

Mặc Bạch phun ra một ngụm máu đen, té ngã xuống đất.

- 742

Một giá trị sát thương đỏ tươi nhảy lên trên đầu Mặc Bạch, đồng thời y cũng nhận thêm trạng thái trúng độc, mỗi giây sẽ mất năm mươi điểm khí huyết.

Đấy là y còn dùng đại đao đỡ một phần chưởng lực của Linh Trí Thượng Nhân rồi đấy, nếu không ít nhất phải mất nửa cái mạng rồi.

Trong trạng thái bị trúng độc người chơi không thể thổ nạp để hồi máu, may mà Phi Vân Đạp Tuyết là ông chủ có tiền, bọn thuộc hạ chưa từng thiếu vật phẩm tiêu hao trân quý như đan dược. Mặc Bạch lôi một bình đan dược ra rót vào miệng, khó khăn lắm mới kéo được mạng về, song trạng thái này cũng khiến y đánh mất năng lực chiến đấu.

Phi Vân Đạp Tuyết thấy Mặc Bạch bị Linh Trí Thượng Nhân đánh cho tàn phế thì càng luống cuống.

Tiểu đội Phi Vân Đạp Tuyết có cách sắp xếp các nghề nghiệp rất rõ ràng.

Trầm Mặc Quả Ngôn là người khống chế trận đấu, Mặc Bạch là xe tăng, sát thương BOSS gây ra phần lớn đều do Mặc Bạch cản lại, thế công của BOSS thì bị Trầm Mặc Quả Ngôn cắt ngang, từ đây Phi Vân Đạp Tuyết và Ngạnh Hạp Ngọc Khê mới có thể thừa cơ phát kỹ năng.

Có thể nói, khống chế và xe tăng là hai nghề nghiệp không thể thiếu trong đoàn đội, bây giờ Trầm Mặc Quả Ngôn và Mặc Bạch đồng thời bị phế, chỉ còn lại hai người chuyên gây sát thương là Phi Vân Đạp Tuyết và Ngạnh Hạp Ngọc Khê. Giờ không có hai người trước, bọn họ lấy đâu ra cơ hội vận chuyển kỹ năng, má nó, thế này thì đánh kiểu gì?

"Ai da... Lão huynh Mặc Bạch cũng gánh không nổi nữa rồi, ông chủ Phi Vân đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Vương Viễn thấy thế làm bộ sốt sắng hỏi.

"Được! Ta đồng ý với ngươi! Đánh BOSS xong cho ngươi chọn trước!"

Tình thế hung hiểm như vậy, Phi Vân Đạp Tuyết có cố cũng không được, rơi vào đường cùng, hắn đành phải đáp ứng yêu cầu vô lý của Vương Viễn.

"Vậy ta xin đa tạ!"

Vương Viễn mỉm cười, thu quạt xếp trong tay lại, tung người nhảy tới chỗ Mặc Bạch mới đứng, chặn đường đi của Linh Trí Thượng Nhân.

"Ha ha ha! Lại thêm một tên không sợ chết nữa!"

Linh Trí Thượng Nhân cười điên cuồng, chụp một chưởng thẳng mặt Vương Viễn.

"Du Long Kinh Phượng!!!"

Vương Viễn không chút hoang mang, chợt quát to một tiếng, tay trái thình lình duỗi ra, dùng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền] ra sau mà đến trước chộp lấy cổ tay Linh Trí Thượng Nhân, thuận thế kéo giật về sau một phát.

"Ái da ái da ái da..."

[Hồ Giảo Man Triền] vốn là chiêu thức vồ tóm, Linh Trí Thượng Nhân lại đang đánh một chưởng về phía trước, sức kéo chồng với chưởng lực, gã bị kéo một phát lảo đảo, không tự chủ được nhào vào người Vương Viễn.

Đúng lúc này, Vương Viễn nhấc tay phải lên tung một chưởng [Kim Cương Nộ Mục], đập mạnh lên ngực Linh Trí Thượng Nhân.

- 2715

Một giá trị sát thương đỏ tươi nhảy lên trên đầu Linh Trí Thượng Nhân, thanh máu của gã rung khẽ lên.

[Đại Thủ Ấn] và [Độc Sa Chưởng] mặc dù là chiêu thức tàn nhẫn nổi tiếng giang hồ nhưng cuối cùng vẫn là võ học Phật môn, thức mở đầu khá tương tự [Đại Kim Cương Chưởng].

Người bình thường khẳng định không phân biệt được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận