Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 873: Kẻ gây họa

“Rầm!”

Sức mạnh của hai bên truyền xuống dưới chân, chiếc giường nhỏ của thái hậu chịu không nổi mà đồ rầm.

Dưới trạng thái bùng nổ, Sấu Đầu Đà không những tăng chỉ số thân pháp và lực công kích cũng tăng trên diện rộng, trạng thái cứng ngắc sau công kích cũng rút ngắn tới mức tối đa.

Một chưởng đầy lùi Vương Viễn lại một bước, còn chưa đợi hắn lấy lại sức đã đánh tiếp một chưởng thứ hai.

Vương Viễn biết hiện tại công kích của Sấu Đầu Đà cực kỳ linh hoạt, không nên lấy cứng đối cứng, thấy hắn ta đánh tới thì vội vàng di chuyển né tránh. Chưởng lực của Sấu Đầu Đà lướt qua người hắn, đập lên vách tường cạnh chiếc giường nhỏ trong mật thất, chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, cát bụi từ trên nóc nhà rào rào rơi xuống.

“Giỏi cho một tên hòa thượng!”

Vương Viễn đỡ được một chưởng, giờ lại né được một đòn nữa khiến Sấu Đầu Đà nhịn không được cảm thán, gã xoay người lại đá một phát.

Đôi khi lùn cũng là một ưu điểm.

Giường của thái hậu không rộng là bao, nếu một nam thanh niên có vóc người vạm vỡ như Vương Viễn đứng lên thì hơi bó chân bó tay, nhưng với Sấu Đầu Đà béo ùng à ục ịch mà nói, cặp chân ngắn ngủn kia duỗi một, tay vung ra là vừa khéo nhắm thẳng bụng Vương Viễn.

Vương Viễn vội vàng giơ hai tay ra đẩy bàn chân của Sấu Đầu Đà.

Nhưng Sấu Đầu Đà có áp chế năm mươi cấp, lại đang trong trạng thái cuồng bạo, định lực của Vương Viễn cao hơn nữa cũng phải lảo đảo lui về sau một bước, áp sát vào tường.

Chỉ trong chốc lát, hai bên đã đánh qua lại ba hiệp, mặc dù không ai làm gì được ai nhưng trong lòng Vương Viễn biết mình hiển nhiên không phải là đối thủ của Sấu Đầu Đà trong trạng thái hiện tại.

“Khiêu chiến với BOSS cao hơn mình năm mươi cấp đúng là hơi miễn cưỡng…” Vương Viễn nhịn không được lên tiếng cảm thán.

Với thực lực của hắn hiện tại, đánh với BOSS hơn mình 30 thì phải gọi là rất điêu luyện, hơn mình 40 là miễn cưỡng, còn hơn mình 50 cấp quả thực là khá khó khăn.

Hệ thống cũng đâu phải để trưng cho có… sao có thể thiết kế một BOSS dễ bị người chơi đánh bại như vậy được.

Hơn nữa, thân pháp và chỉ số tấn công của Sấu Đầu Đà trong trạng thái cuồng bạo không chỉ một trăm cấp thôi đâu. Phương Đông Chưa Tỏ cũng tính là cao thủ hàng đầu mà còn suýt chết vì một chưởng của gã kìa, Vương Viễn có thể đánh ngang tay với con BOSS này đã là điều hết sức khủng khiếp rồi.

“Mẹ nó, Hải Đại Phú, ngươi còn không mau lại đây hỗ trợ!”

Mắt thấy Sấu Đầu Đà sắp vượt qua mình lao sang làm thịt Phương Đông Chưa Tỏ, Vương Viễn liếc thấy Hải Đại Phú đứng cách đó không xa đang ngẩn người thì tức giận quát lên.

Đụ mòe, ông đây phải đánh hộc máu mà tên khốn nạn nhà ngươi còn đứng thơ thẩn ngoài đó, có biết xấu hổ không hả?

“Hừ hừ hừ!”

Hải Đại Phú nghe thấy tiếng quát của Vương Viễn thì hừ lạnh bảo: “Ta không thù không oán với Sấu Đầu Đà, làm chi phải nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi?”

“Tiên sư nhà ông!”

Hải Đại Phú vừa dứt lời, Vương Viễn ngu người luôn.

Lão già khốn nạn này có mục tiêu rõ ràng đấy, y đến đây là vì Mao Đông Châu, hiện tại thái hậu giả đã chết, y lập tức bỏ gánh giữa chừng, NPC nào cũng không nhờ vả được mà.

Phương Đông Chưa Tỏ giờ còn sót lại chút máu, còn dây dưa nữa nhất định sẽ chết, không thể đánh tiếp được. Muốn đánh bại Sấu Đầu Đà chỉ có mượn tay Hải Đại Phú, nhưng y căn bản không thèm ra tay thì biết phải làm sao đây?

Với tính cách của Vương Viễn, hắn khẳng định không cho phép chuyện này xảy ra.

Nếu ngươi đã không chịu ra tay, vậy thì ta sẽ ép ngươi bằng được!

“Hải công công! Thần Long Sấu Đầu Đà ở đây mà sao ngươi không ra tay? Kẻ thù của ngươi là ai?” Vương Viễn lớn giọng hỏi.

“Các ngươi đã thấy rồi đấy, chính là mụ thái hậu kia!” Hải Đại Phú thành thật đáp.

“Được lắm!”

Vương Viễn quay đầu lại la lên với Sấu Đầu Đà: “Sấu ca, ngươi nghe thấy chưa? Mặc dù người giết vợ ngươi là huynh đệ này nhưng lão khốn nạn kia mới là chủ mưu! Ngươi phải tìm y tính sổ mới đúng.”

“Giỏi cho một tên hòa thượng, dám lừa gạt lão phu!”

Hải Đại Phú khôn khéo thế nào chứ, lập tức biết ngay Vương Viễn muốn vu oan giá họa.

“Tên bất nam bất nữ nhà ngươi! Trả mạng lại cho Đông Châu!”

Hải Đại Phú đủ thông minh nhưng Sấu Đầu Đà thì ngược lại, tên chúa lùn này nổi tiếng không não, lúc này còn trong trạng thái cuồng bạo nữa chứ, nói chung đầu óc bị chập mạch rồi, bị Vương Viễn lừa bèn lập tức đổi phương hướng, hét lớn một tiếng lao về phía Hải Đại Phú.

Vương Viễn nhân cơ hội này xoay người lao đến cạnh Phương Đông Chưa Tỏ, móc một lọ thuốc ra đưa cho hắn ta.

“Đây là thuốc chữa thương ngay tức thì mà, Ngưu ca có tiền thật đấy…”

Phương Đông Chưa Tỏ nhìn thấy lọ thuốc Vương Viễn đưa tới thì hai mắt sáng lên.

Thuốc hồi phục tức thì rất hiếm có, ở trong “Đại Võ Tiên”, người chơi bình thường bị thương cùng lắm chỉ dùng Kim Sang Dược, dùng thuốc hồi phục tức thì đều là kẻ có tiền cả.

Nhờ phúc Đinh Lão Tiên mà Vương Viễn không thiếu thuốc thiếc các loại.

“Mau khôi phục đi!”

Vương Viễn giục, sau đó lại quay người xông về phía Hải Đại Phú.

“Ngươi cố chống đỡ một lúc, ta ngồi tĩnh tọa hồi phục đã.” Phương Đông Chưa Tỏ tiện tay nhét lọ thuốc vào trong ngực, miệng thầm lẩm bẩm: “Thứ tốt chỉ dùng vào thời khắc mấu chốt, dùng lúc này lãng phí quá!”

Nói rồi hắn ta ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công hồi máu.

“Chậc, cái tên bỏ đi!”

Vương Viễn thấy Phương Đông Chưa Tỏ tính toán chi li như vậy thì tức giận giơ ngón giữa với hắn ta.

“Tên ngu xuẩn này!”

Tâm trạng của Hải Đại Phú lúc này phải nói là hỏng bét.

Chức trách của lão thái giám này chính là giết thái hậu, vốn không muốn để ý tới Sấu Đầu Đà, nhưng ai biết tên ngu này không thèm bỏ qua cho mình, Hải Đại Phú dĩ nhiên không phải loại người không biết đánh trả, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghênh chiến.

Tu vi của Hải Đại Phú thực sự thua Sấu Đầu Đà một khoảng, giờ còn đang bị mù, chỉ phát huy được bảy đến tám phần sức chiến đấu, y có thể đánh ngang tay với Mao Đông Châu nhưng dĩ nhiên không phải là đối thủ của Sấu Đầu Đà cuồng bạo.

Nhưng sau khi Vương Viễn nhập cuộc, hai người một công một thủ, một trước một sau, một động một tĩnh, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp chặt chẽ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận