Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1110: Cảnh Xuân Rực Rỡ

Đúng vào lúc này, người chơi Hoa Sơn đối diện lão thô bỉ chỉ vào lão rồi lớn tiếng chất vấn.

“???”

Trên đầu Vương Viễn nhảy lên mấy dấu chấm hỏi. Xuân Chó? Chẳng nhẽ đang nhằm vào mình?

Kiếm khách Hoa Sơn này cứ luôn mồm mắng “Xuân Chó”, mới rồi Vương Viễn còn giết một người chơi Bạo Đồ Quốc Tế ngay cổng kìa, chửi vậy rõ ràng là nhằm vào hắn rồi. Nhưng hắn ta hoàn toàn không để Vương Viễn vào mắt, cứ nhìn chằm chằm vào lão thô bỉ đối diện.

“Ha ha!”

Lão thô bỉ cười một tiếng, vẻ mặt vẫn rất bình thản, cứ như thể không nhìn thấy tầm mắt căm phẫn của những người khác vậy. Lão bưng tách trà bên cạnh lên, thản nhiên nhấp một ngụm mới khoan thai nói: “So về tuổi tác, ta đây đáng tuổi ông nội các ngươi đấy, có biết lễ phép là gì không hả? Các ngươi tự nhìn lại mình đi, chơi trò chơi thôi mà còn chặn cửa, ta chẳng qua chỉ dạy bảo gã đôi điều.”

“Hờ, thú vị đấy!”

Vương Viễn nghe được mấy lời lão nói thì không khỏi có chút buồn cười. Cũng không biết lão có lớn tuổi thật không nữa, dẫu sao trong trò chơi người chơi có thể điều chỉnh diện mạo, trẻ ranh mười mấy tuổi còn chỉnh mình thành dáng vẻ già khụ được nữa là. Chỉ là giọng điệu lúc người này lên mặt cậy mình nhiều tuổi nghe lại rất hợp lý, cứ như mình là ông cụ lớn tuổi thật vậy.

Từng tuổi này rồi còn chạy vào trò chơi đều là cáo già cả, hơn nữa thái độ xử sự bình tĩnh của lão khiến Vương Viễn rất có thiện cảm.

“Con mẹ nó, ta khinh, ngươi nhận vai vế lớn với ai hả?”

Thằng nhóc bị lão già kia giễu cợt thì nhảy cẫng lên, rút kiếm chỉ thẳng vào cổ họng lão.

“Uống trà không?” Lão nâng ly trà lên, cười cực hèn hạ, cứ như thể thanh kiếm kia đang chỉ vào họng người khác chứ không phải lão.

Thằng nhóc nghe vậy nhất thời đen mặt.

Mình cầm kiếm chỉ vào đối thủ mà lão còn hỏi mình có uống trà không, rõ ràng là hành vi khinh bỉ một cách trắng trợn, hoàn toàn không coi mình ra gì.

“Ngươi dám xem thường ta? Tự tìm đường chết!”

Thằng nhóc quát lớn một tiếng, nâng kiếm lên đâm một phát vào cổ họng lão thô bỉ.

Lão ta không chút hoảng hốt, nhấc tay trái giơ lên hai cái vòng đồng, đồng thời siết chặt bốn ngón tay.

Đi đôi với tiếng rít chói tai là đám tia lửa văng ra khắp nơi, trường kiếm bị vòng đồng chặn đứng lại cách cổ họng chưa tới một centimet.

Vậy mà ly trà lão cầm bên tay phải vẫn vững vàng, nước trà không văng ra một chút.

Một nam một nữ đối diện thấy vậy vụt đứng dậy, đồng loạt rút trường kiếm ra.

“Hừm?”

Vương Viễn chứng kiến một màn vừa rồi không khỏi hơi sửng sốt.

Lão già kia đúng là có tài, thoạt trông ốm yếu, mặt mũi thô bỉ nhưng ra tay cực chuẩn, nắm bắt thời cơ chính xác như thể đã qua tính toán tinh vi.

Ra tay nhanh hơn chút sẽ không chặn được đường kiếm, mà chậm hơn một chút sẽ bị kiếm xuyên thủng yết hầu. Đây là một người rất tàn nhẫn!

“Chư vị giữ lại cho ta chút mặt mũi! Hai bên buông bỏ thù oán thôi!”

Lúc tình thế căng thẳng đến độ sắp xảy ra án mạng đến nơi, Sở Vương lại đột nhiên lên tiếng.

Ba người kia hình như rất tôn kính Sở Vương, nghe tiếng y xong… vô cùng không cam lòng thu hồi vũ khí, trở về chỗ ngồi của mình.

“Hầy!”

Vương Viễn thất vọng cực kỳ, vốn còn định hóng đám người kia đánh nhau, vất vả lắm bầu không khí mới trở nên căng thẳng lại bị một câu của NPC đáng giận kia đánh tan.

Sau khi điều hòa mẫu thuẫn giữa bốn người chơi, tầm mắt Sở Vương chuyển sang Cung Hỉ Phát Tài và Vương Viễn.

Có vẻ như y khá thân quen với Cung Hỉ Phát Tài, mới nhìn thấy hắn ta đã vui vẻ nói: “Lão Cung cũng tới rồi đó hả? Người ngươi dẫn tới là?”

“Chồng(*)???”

(*)Vương Viễn nghe nhầm “lão Cung” thành “lão công”, hai cụm từ này phát âm giống nhau.

Vương Viễn nhíu mày, theo bản năng lùi về sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Cung Hỉ Phát Tài. Những người khác cũng nhìn hắn ta với ánh mắt kỳ quái.

Cung Hỉ Phát Tài đen mặt nói: “Đã bảo với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là lão Cung nữa!”

Để bày tỏ sự thân thiết, NPC trong trò chơi rất thích gọi người chơi có quan hệ khá thân với mình như vậy. Chữ đầu tiên trong tên Cung Hỉ Phát Tài là “Cung”, nếu là NPC nữ gọi vậy thì cũng thôi đi, khổ nỗi người gọi lại là một đại hán vạm vỡ như Sở Vương, điều này khiến Cung Hỉ Phát Tài rất lúng túng.

“Thế gọi A Tài nhé?” Sở Vương cười hỏi.

“Thôi ngươi cứ gọi lão Cung đi!” Cung Hỉ Phát Tài lau mồ hôi.

Lão Cung nghe không mấy tự nhiên nhưng ít ra còn giống tên người, A Tài nghe như gọi chó.

“Ha ha!”

Sở Vương bật cười, ra hiệu cho người hầu hai bên: “Dọn chỗ ngồi cho lão Cung!”

Hai người hầu bước ra, khiêng hai cái ghế đẩu đặt cạnh Vương Viễn và Cung Hỉ Phát Tài. Cả hai không khách sáo ngồi xuống.

Ngồi vào chỗ đâu ra đấy xong, Cung Hỉ Phát Tài chỉ vào Vương Viễn, giới thiệu với Sở Vương: “Sở Vương điện hạ, đây là anh của ta tên Ngưu Đại Xuân! Nghe nói ngươi chiêu hiền nạp sĩ nên ta dẫn hắn tới đây.”

“Ngưu Đại Xuân???!!!”

Bốn người còn lại nghe đến ba chữ Ngưu Đại Xuân thì tầm mắt đồng loạt rơi trên người Vương Viễn.

Trong chốn giang hồ, danh hiệu của Ngưu Đại Xuân có thể nói là vang khắp thiên hạ, trên đỉnh Hoa Sơn đánh một trận thành danh, lũ ngập bảy đạo quân(*), hỏa thiêu Tương Dương,…

(*)Một trận chiến lấy ít thắng nhiều nổi tiếng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Quan Vũ bắt Vu Cấm, chém Bàng Đức, uy chấn Hoa Hạ. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa viết rằng Quan Vũ đã bịt đê, sau đó đập đê khiến nước lũ tràn vào Phàn Thành, rồi dẫn quân cưỡi thuyền vây đánh 7 đạo quân của Vu Cấm đang trong cảnh tan tác.

Từ khi Vương Viễn xuất đạo đến giờ đã làm biết bao chuyện kinh thiên động địa, tùy tiện lôi một sự việc ra thôi đã đủ để uy chấn thiên hạ rồi, cho dù ở đất phương Bắc cũng như sấm rền bên tai, giờ phút này nghe nói hòa thượng trước mặt là Ngưu Đại Xuân, bốn ngươi kia hiển nhiên bất ngờ cực kỳ.

Nhất là lão thô bỉ, lúc bị người ta cầm kiếm chỉ vào cổ họng vẫn mặt không đổi sắc, giờ lại ngạc nhiên hỏi: “Hóa ra ngươi chính là Ngưu Đại Xuân đó! Sao ngươi cũng tên là Ngưu Đại Xuân?”

Vấn đề lão hỏi xoắn não cực kỳ, cứ như thể lão còn biết một người khác tên là Ngưu Đại Xuân vậy.

“Chẳng lẽ tên ngươi cũng giống ta?” Vương Viễn hỏi ngược lại. Vừa nãy nghe đám kia gọi lão là Xuân Chó, chẳng nhẽ trong trò chơi đặt trùng tên được hả?

“Lão phu tên Cảnh Xuân Rực Rỡ!” Lão thô bỉ sờ râu nói: “Song lão phu có một người bạn cực vô sỉ, vì muốn làm cha của lão phu mà giỡn rằng y lấy tên mụ cho con trai là Ngưu Đại Xuân…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận