Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 591: Trong nhà có trộm

Rửa mặt một phen, hai người ra khỏi nhà.

Vương Viễn và Tống Dương đều là thuộc tính trạch. Một tên trạch béo chết dẫm, một tên trạch game, thường xuyên là mười ngày nửa tháng không ra khỏi nhà. Lần ra cửa đi bộ gần nhất là hơn một tuần trước.

"Vương ca! Lại dẫn bạn gái đi dạo phố sao?"

Lối sống sinh hoạt của Vương Viễn khá đơn điệu, mua đồ không đổi địa điểm, cửa hàng bên ngoài khu nhà phần lớn đều biết Vương Viễn. Ai cũng biết trong khu nhà này có một người mập kì quái, một tháng ra ngoài hai lần, mỗi lần đều mua rất nhiều đồ.

Đặc biệt mấy lần gần đây Vương Viễn còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp đi dạo cùng, càng khiến cho người dân xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Con mẹ nó, một tên mập chết dẫm còn có gái xinh, thật sự là không có thiên lý!

Đáng giận hơn là, sau khi tên mập này có bạn gái, vốn một tháng ra khỏi cửa hai lần, giờ đổi thành một tuần ra cửa một lần, nhất định là cố ý rắc thức ăn cho chó.

Nào ai biết được Vương Viễn rất buồn bực, đồ ăn dùng cho nửa tháng trước kia giờ chỉ trong một tuần đã bị ăn sạch, hại hắn phải ló mặt ra khỏi nhà.

"Không... Đây là em gái..."

Vương Viễn theo thói quen giải thích, nhưng ở trong mắt những người khác là giải thích chính là che giấu? Nhất là khi Tống Dương nghe người khác nói mình là bạn gái Vương Viễn, không những không trốn tránh, còn cố ý sáp tới gần mặt Vương Viễn, lại càng khiến cho những người khác cười đến thâm sâu khó dò.

"Kỳ thật ta không ngại để ngươi nuôi cả đời đâu!" Tống Dương cười hì hì nói: "Ngươi là một người ngay thẳng, không kiêu căng, nấu cơm còn ngon như vậy (đánh dấu trọng điểm)."

Quả thực, tuy rằng trong game Vương Viễn thường làm chút chuyện gây rối, nhưng ở hiện thực Vương Viễn là một người đàn ông có phẩm chất tương đối tốt.

Để cho một cô gái ăn uống chùa lâu như vậy, tin chắc có không ít nam sinh có thể làm được. Nhưng giống như Vương Viễn, ở chung với Tống Dương thời gian dài như vậy, lại không có một chút ý tưởng không an phận nào. Điểm này thật con mẹ nó khiến người khác có chút không tin được.

Chỉ một điểm này, phẩm hạnh của Vương Viễn đã cao hơn không ít người.

"Thối lắm!" Vương Viễn nghe vậy khó chịu nói: "Ngươi nói, có phải ngươi muốn ăn uống chùa không trả tiền hay không?"

"Ai da!"

Tống Dương đá một phát vào mông Vương Viễn.

Tống Dương thật không thể hiểu nổi tên trước mặt này. Có lúc vô cùng am hiểu cách sống chung với con gái mà không chọc con nhà người ta nổi nóng. Nhưng đôi khi lại là một thẳng nam sắt thép, thật sự cứng đầu.

Nhưng ai biết rằng, loại chuyện ở chung với con gái này, Vương Viễn đã trải qua quá trình tai nghe mắt thấy. Dù sao cha Vương Viễn mấy chục năm qua chưa hề khiến mẹ Vương Viễn nổi nóng, chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy. Còn về phần thẳng nam sắt thép, đây là bản chất, Vương Viễn thuộc loại chỉ biết cách không khiến con gái nổi giận, nhưng lại không biết cách giao du với con gái.

Hai người đi dạo mua sắm, Vương Viễn dẫn Tống Dương đi vào một con hẻm nhỏ.

Trong hẻm vô cùng tối, chỉ có duy nhất một cửa hàng đèn đuốc sáng trưng.

"Vương ca, ngươi đến rồi! Cũng lâu rồi ngài không đến đây!"

Thấy Vương Viễn vào cửa, ông chủ từ nhà bếp vội vàng chạy ra, vô cùng khách khí mời hai người Vương Viễn vào bên trong ngồi.

"Ừ!" Vương Viễn gật gật đầu nói: "Ngươi làm ăn đúng là ngày càng tốt!"

"Còn không phải là nhờ Vương ca sao!" Ông chủ càng nói càng khiêm tốn. Lúc này ông chủ cũng chú ý tới Tống Dương ở bên cạnh Vương Viễn, kinh ngạc hỏi: "Đây là?"

"Ta..."

"Bạn gái!"

Vương Viễn vừa muốn nói là em gái, Tống Dương đã dành nói trước.

"Không hổ là Vương ca!" Ông chủ cửa hàng giơ ngón tay cái, trong mắt tràn đầy vẻ kính phục.

Ghi món ăn xong, ông chủ quay trở về phòng bếp, Tống Dương kỳ quái hỏi Vương Viễn: "Hình như ông ta rất kính trọng ngươi?"

"Đó là đương nhiên!"

Vương Viễn cười cười nói:" Ta tùy tiện dạy ông ấy vài ba kĩ năng, khả năng nấu ăn của ông ấy mới có chỗ đứng ở đây!"

"Khả năng nấu ăn của ngươi là học từ ai?" Tống Dương tò mò hỏi.

Nói thật, Tống Dương cũng không phải là người chưa trải sự đời, nhưng nói về khả năng nấu ăn, Vương Viễn tuyệt đối là độc nhất.

"Một nửa là học từ mẹ ta, một nửa là tự học!" Vương Viễn tự hào nói: "Nếu như ta không học võ, mà tập trung học nấu ăn thì danh hiệu đầu bếp nổi tiếng thế giới đã có tên ta!"

"Lợi hại, lợi hại!"

Tống Dương khen ngợi từ tận đáy lòng.

Có thể tự học đến trình độ này, trình độ thiên phú nấu ăn của Vương Viễn hiển nhiên không hề kém thiên phú võ học.

"Ngươi có nghe chưa, ngày kia sẽ là thi đấu khu vực của Hoa Sơn Luận Kiếm rồi đấy! Thi đấu khu vực lần này vô cùng long trọng!"

Vương Viễn đang khoe khoang với Tống Dương, đột nhiên cuộc nói chuyện của hai tên nhóc bàn bên đã thu hút sự chú ý của Vương Viễn.

"Long trọng như thế nào?"

"Nghe nói công ty Long Đằng còn mời tuyển thủ chuyên nghiệp đến bình luận trận đấu, tin chính thức đó. Xem ra hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm lần này có cùng đẳng cấp với thi đấu quốc gia, rất có khả năng người tham gia chiến đội cho trận đấu cấp S, sẽ được chọn ra từ hoạt động này."

Hai người ba hoa khoác lác, có thật, có giả, có dự tính, nói như thật.

"Trận đấu cấp S? Đó là cái gì?" Vẻ mặt Tống Dương mờ mịt.

"Chính là trận đấu quốc tế cao nhất! Không liên quan tới chúng ta!" Vương Viễn phẩy tay một cái nói.

Loại thi đấu này, từ trước đến này đều là việc của cao thủ chuyên nghiệp. Vương Viễn tham gia hoạt động Hoa Sơn Luận Kiếm lần này cũng chỉ vì phần thưởng cùng với tiền thuê của Phi Vân Đạp Tuyết. Còn về phần mấy thứ như giải thi đấu chuyên nghiệp quốc tế cấp S gì đó, là chuyện quá xa vời với người chơi bình thường.

"Ồ..." Tống Dương thất vọng nói: "Ta còn cho rằng chúng ta cũng có thể tham gia chứ!"

"Ha ha"

Nghe thấy Tống Dương nói vậy, hai tên nhóc bàn bên không nhịn được cười ra tiếng.

Vương Viễn vỗ vỗ bả vai Tống Dương nói: "Chỉ cần ngươi muốn tham gia thì sẽ có cơ hội!"

Ăn cơm xong, hai người như mọi ngày mua sắm một hồi, xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà.

"?"

Lúc đi đến trước cửa, Vương Viễn đột nhiên nhướn mày, nhỏ giọng hỏi Tống Dương: "Lúc nãy hai chúng ta ra khỏi nhà có khóa cửa không?"

"Có, sao vậy?" Tống Dương buồn bực hỏi.

Vương Viễn chỉ chỉ cửa phòng nói: "Trong phòng có tiếng động, trong nhà có trộm!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận