Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1223: Quỷ đánh tường

Thì ra tên chuyên chụp bao tải đánh hôn mê này chính là một trong ngũ tản nhân - Bố Đại Hòa Thượng - Thuyết Bất Đắc.

Lúc này Thuyết Bất Đắc dễ dàng trùm được Vương Viễn, trong lòng cực kỳ đắc ý, giễu cợt nói với bao tải: "Ta còn tưởng đầu ngươi cứng cỡ nào chứ, thì ra cũng chỉ là một nhúm bột nhão. Nghe nói ngươi là đại sư huynh Thiếu Lâm tự? Đúng lúc hòa thượng ta bắt ngươi đi, uy hiếp Thiếu Lâm tự lui binh!"

Thuyết Bất Đắc này thật sự là quá ngây thơ rồi, Thiếu Lâm tự gia đại nghiệp đại, chuyện xấu xa cũng nhiều, trong môn phái phân ra nhiều phe phái. Dựa theo bối cảnh nguyên tác, chuyện vây công Ma giáo là do Không Văn khởi xướng, tên này lại không có ấn tượng tốt gì với Vương Viễn, chuyện hắn làm đại sư huynh Không Văn một trăm lần không muốn, nhưng không đỡ nổi thủ đoạn cao siêu của phương trượng Huyền Từ.

Hiện giờ Vương Viễn bị bắt, Không Văn đương nhiên sẽ không vì Vương Viễn mà từ bỏ việc tiến công đỉnh Quang Minh, không chừng còn nói một câu "Ngươi không vào địa ngục thì ai vào? Vì muôn dân thiên hạ, hy sinh bản thân là vinh hạnh của Ngưu mỗ ngươi!" sau đó trực tiếp làm ngơ, mượn đao giết người.

Cho dù Vương Viễn sẽ sống lại, cũng không giao ra danh hiệu đại sư huynh Thiếu Lâm tự thì cũng có thể khiến Huyền Từ khó chịu một phen.

"Rẹt!"

Nhưng ngay khi Thuyết Bất Đắc chuẩn bị vác bao tải lên lưng, thì đột nhiên có tiếng vải bị xé vang lên, cái bao tải đang trùm lấy Vương Viễn bị người xé toạc ra từ bên trong, tạo thành một lỗ lớn. Vương Viễn cúi đầu, hùng hổ chui ra chửi: "Mẹ nó, cái túi rách nát gì thế này, dai quá trời, làm lão tử phải dùng toàn bộ sức mạnh mới xé ra được!"

"Này... Này... A di đà phật!"

Nhìn Vương Viễn chui ra từ trong bao vải, lại nhìn thoáng qua bao vải bị Vương Viễn xé rách ném xuống đất, Thuyết Bất Đắc ngu người, ánh mắt trợn thật to, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bao này không phải bao bình thường, đồ chơi này có tên đầy đủ là Càn Khôn Nhất Khí Đại, là bảo bối thành danh của Thuyết Bất Đắc. Bao này dày không thông gió, chất liệu kỳ diệu, không phải tơ cũng chẳng phải da, đao kiếm tầm thường không thể đâm thủng nó, nước lửa cũng không thể hủy hoại nó, miệng túi còn được trói chặt bằng Thiên Triền Bách Kết, ngoại trừ Thuyết Bất Đắc thì không ai có thể mở ra.

Thuyết Bất Đắc hành tẩu thiên hạ là nhờ hết vào nó, không ai hiểu rõ sự chắc chắn của thứ đồ chơi này hơn Thuyết Bất Đắc. Nhưng ai mà ngờ được, Càn Khôn Nhất Khí Đại này thế mà cũng bị hỏng, bị người ta xé mở một lỗ, hủy đi không còn chút mặt mũi nào.

Thuyết Bất Đắc đã hoàn toàn ngây ngốc.

"Cẩu hòa thượng! Dám gõ Phật gia một ám côn! Phật gia siêu độ ngươi!"

Nếu không phải ngộ tính không đủ, lúc trước Vương Viễn quả thực nên bái nhập Ma giáo. Tay nghề trùm bao đánh người, móc tim, giết người phóng hỏa của Vương Viễn, quả không thực không mưu mà hợp với thủ đoạn của Ma giáo.

Là người chuyên trùm bao đánh người, bây giờ lại bị người ta trùm bao đánh một gậy, đương nhiên Vương Viễn không phục, hét lớn một tiếng, tiến lên từng bước, nâng tay phải, đánh ra một chiêu [Lễ Kính Như Lai] với Thuyết Bất Đắc.

"Ây da! Con lừa ngốc chết tiệt nhà ngươi!"

Thấy một chưởng của Vương Viễn đánh tới, Thuyết Bất Đắc cũng chậm chạp tỉnh lại, cuống quýt giơ gậy trong tay lên, chắn trước người.

"Duang!"

Một chưởng của Vương Viễn vỗ thật mạnh lên thiết côn.

Vương Viễn có thần lực trời sinh, nội công trác tuyệt, một chưởng bình thường không có gì đặc biệt qua tay hắn cũng sẽ có uy lực dời núi lấp biển. Thuyết Bất Đắc thân là BOSS loại hình sức mạnh cấp 100, nhưng đỡ một chưởng này của Vương Viễn, lại bị chấn tới mức lui lại mấy bước, rồi "phốc" một tiếng phun ra một búng máu.

Hắn ta cúi đầu thì thấy thanh thiết côn trong tay đã bị một chưởng lực mới vừa rồi của Vương Viễn đánh cong.

"..."

Thuyết Bất Đắc nuốt từng ngụm nước bọt, sự sợ hãi trong mắt càng tăng, cũng bắt đầu có ý muốn chạy trốn.

Xét về mặt thực lực, Thuyết Bất Đắc chỉ là cao thủ nhất lưu cấp 100 mà thôi, với tu vi và thân thủ hiện tại của Vương Viễn, cho dù là chưởng môn cấp 150 cũng có thể áp chế được. Chỉ qua một chiêu, Thuyết Bất Đắc đã cảm nhận được sự đáng sợ của hòa thượng trước mắt này.

"Lão Ngưu! Thì ra ngươi ở đây!"

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới âm thanh của đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí, khiến cho Thuyết Bất Đắc rơi vào cục diện họa vô đơn chí.

"Ha ha ha! Cáo từ!"

Thuyết Bất Đắc cười cười, rồi xoay người chui vào một cái cửa nhỏ phía sau.

BOSS có AI cao quả nhiên khác biệt, lúc biết bản thân không phải đối thủ của người chơi thì sẽ chạy trốn một cách quyết đoán.

Nhưng Vương Viễn lại là loại người có thù không báo sao?

Cho Vương Viễn một gậy mà đã muốn chạy, nào có chuyện tốt thế.

"Muốn chạy?"

Thấy Thuyết Bất Đắc muốn chạy, Vương Viễn hét lớn một tiếng, dùng Di Hình Hoán Ảnh chớp mắt đã xuất hiện trong cánh cửa.

Kết quả là không biết tại sao, Vương Viễn đã cảm thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi nhưng lại đi tới một cảnh tượng cực kỳ quen thuộc, trên mặt đất có một cái bao tải bị xé rách, dưới góc tường còn vết máu loang lổ.

Đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí ở cách đó không xa, đang đi về phía này.

"???"

Vương Viễn có chút sững sờ, không phải hắn đã tiến vào cửa nhỏ rồi sao? Vì sao lại trở lại đây? Chẳng lẽ Di Hình Hoán Ảnh không dùng được nữa?

Suy nghĩ tới đây, Vương Viễn cau mày đi tới trước cửa, cất bước đi vào.

Cảnh tượng lại thay đổi, Vương Viễn mở mắt ra thì lại về chỗ cũ.

"Chết tiệt! Còn có chuyện như vậy sao?" Vương Viễn không còn gì để nói.

Trò chơi này thật sự là không nói lý, thiết kế thiếu đạo đức như vậy mà cũng có.

"Ngươi đang làm gì ở đây thế?"

Vương Viễn liên tục đi vào cửa hai lần, đám người Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng đã đi tới, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

"Hình như ta gặp quỷ đánh tường rồi!" Vương Viễn nói: "Rõ ràng ta đã đi vào cửa, nhưng lại không vào được."

"Quỷ đánh tường? Ha ha ha! Trên thế giới này làm gì có quỷ chứ, lão Ngưu ngươi đừng nói xằng nói xiên!" Hoa Phi Hoa cười ha ha nói.

Tình cảnh một đạo sĩ khuyên một hòa thượng rằng trên thế giới này không có quỷ, cũng rất thần kỳ.

"Trên thế giới không có quỷ, chẳng lẽ trong trò chơi cũng không có sao? Ngươi chưa làm nhiệm vụ tiết Thanh Minh à?" Vương Viễn hỏi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận