Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1542: Vương Viễn liên tục gặp xui xẻo



“Lão Ngưu à! Bên ngươi lại xảy ra chuyện gì thế?”

Kênh đoàn đội của Một Đám Ô Hợp bấy giờ náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Điều Tử nói: “Ta đã bảo rồi mà, chỉ cần lão Ngưu ở đâu, nơi đó sẽ không sóng yên biển lặng quá một ngày.”

“Mẹ kiếp!” Bôi Mạc Đình chửi thề: “Lão Ngưu! Rốt cuộc ngươi là sao chổi phương nào? Đi đến đâu gieo họa đến đấy, không phải ngươi tự xưng là nhân sĩ chính phái à? Sao còn giết NPC phái Thanh Thành?”

Nếu Vương Viễn giết NPC tán tu bình thường, căn bản tương đương với giết một BOSS, nhưng NPC môn phái quan hệ chặt chẽ đến mặt mũi của môn phái đó, trong Tiên Linh Giới, thể loại tuyệt đối không nên động vào nhất chính là NPC môn phái, nhẹ sẽ bị sư tôn người ta trả thù, nặng thì bị cả môn phái kéo vào danh sách đen đuổi giết đế chết mới thôi.

Đây cũng là lý do vì sao trước khi Lăng Hư Tử tìm Vương Viễn gây phiền toái đã hỏi dò hắn thuộc môn phái nào.

Đạo lý này NPC đều hiểu.

“Do gã tự tìm cái chết đấy chứ!”

Chạy khỏi Ngọa Ngưu Thôn Vương Viễn một đường lao về hướng tây, không dám ngừng nghỉ chút nào, chạy đến độ rốt cuộc cả mình cũng không xác định được phương hướng hắn mới dừng lại đọc tin nhắn, kể lại đại khái chuyện của Trúc Diệp Thanh.

“Người chơi mới giờ không biết sống chết thế sao?”

Nghe Vương Viễn kể có người muốn chiếm tiện nghi Vương Viễn thì mọi người trong nhóm Một Đám Ô Hợp đều vô cùng bội phục dũng khí của Trúc Diệp Thanh. Có ai dám trêu chọc tên đó đâu, ngươi thì hay rồi, đến cả sư tôn mình cũng lôi vào, nói thử xem sao lại dở hơi đi chọc vào hắn chứ?

“Lão Ngưu à… Ngươi vào môn phái chưa?”

Đạo Khả Đạo đột nhiên hỏi.

“Chưa…” Vương Viễn lắc đầu: “Vừa định bái sư mà, thằng chắt kia bỏ chạy chẳng dạy dỗ được gì.”

“Vậy chuyện này khó giải quyết rồi đây.” Đạo Khả Đạo khổ sở nói: “Lăng Hử Tử khác những đệ tử phái Thanh Thành bình thường, hắn không phải Nga Mi nhất mạch…”

“Liên quan gì đến Nga Mi?” Mario khó hiểu hỏi.

Đạo Khả Đạo giải thích: “Tổ sư Chu Mai chúng ta là Nga Mi nhất mạch, thuộc Thanh Thành mới, tổ mạch Lăng Hử Tử là phái Thanh Thành cũ, thuộc Lý Tĩnh Hư nhất mạch…”

Chuyện này Vương Viễn biết, Thiếu Lâm tự ban đầu cũng chia làm rất nhiều hệ phái.

“Lý Tĩnh Hư lợi hại lắm hả?” Mario hỏi.

“Rất lợi hại!” Đạo Khả Đạo bình tĩnh nói: “Ngang với Trường Mi chân nhân của phái Nga Mi các ngươi.”

Nghe Đạo Khả Đạo nói vậy, tất cả mọi người trong Một Đám Ô Hợp đều ngạc nhiên không thôi: “Khủng bố đến vậy sao?”

“Mấy người các ngươi đang nói về vấn đề gì đấy? Sao ta chưa nghe nhắc đến những người đó bao giờ?” Vương Viễn khó hiểu hỏi.

Trường Mi chân nhân thì Vương Viễn biết, là chưởng môn Nga Mi, trên trang chủ chính thức đã đăng thông tin giới thiệu các môn phái lớn, tên chưởng môn vẫn còn lù lù ra đó… Nhưng đám chưởng môn này mạnh bao nhiêu Vương Viễn không hề biết.

“Ngươi chưa vào môn phái, không biết cũng bình thường.” Đinh Lão Tiên nói: “Mỗi nhân vật trong môn phái đều có bối cảnh riêng, Trường Mi chân nhân tuyệt đối là cao thủ đứng đầu chính đạo, Lý Tĩnh Hư có thể ngang hàng với người này, chứng tỏ cũng mạnh chẳng kém đâu. Lão Ngưu à, ngươi nhanh chóng tìm một môn phái lợi hại mà bái sư đi.”

“Ặc…”

Vương Viễn muốn câm nín, vốn tưởng rằng mình chỉ giết một nhân vật nhỏ mà thôi, ai ngờ lai lịch của lão già Lăng Hư Tử kia cũng rất ra gì và này nọ.

“Nếu không ngươi đến chỗ ta tránh mấy ngày? Bao ăn bao ở.” Điều Tử đề nghị.

“Tới Thục Sơn cũng được!” Bôi Mạc Đình nói: “Kiếm phái Thục Sơn ta cao thủ nhiều như vậy.”

“Thôi!”

Vương Viễn xua tay.

Cùng Điều Tử lăn lộn quá nửa là vào ngục giam ở mấy ngày, còn đến Thục Sơn ấy hả nếu Vương Viễn bái sư được hắn đã không bị Thạch Công lừa gạt bái nhập môn hạ của lão.

Giờ thì hay rồi, mình bị phái Thanh Thành đuổi giết, Thạch Công cong đít chạy mất dép, loại tán tu kia làm sao dám trêu chọc môn phái lớn chứ, gặp phải chuyện này e rằng còn chạy trốn nhanh hơn cả mình.

Còn phản sư ấy hả… Vương Viễn cũng nghĩ đến rồi, nhưng xem bản lĩnh của Thạch Công với thủ đoạn luyện hóa huyết ma nguyên thần của lão. Hắn luôn cảm thấy người này không hề đơn giản.

Tình huống hiện tại chưa nhất thiết phải phản sư, Lý Tĩnh Hư tuy mạnh nhưng nhân vật nhỏ như Lăng Hử Tử chắc không đả động được lão đâu.

Hơn nữa NPC môn phái chỉ có thể hoạt động trong phạm vi môn phái của mình với chủ thành thôn trấn xung quanh mà thôi, tuyệt đối không đuổi giết đến tận vùng hoang dã, lệnh truy sát có ban xuống cũng chỉ nhắm vào người chơi phái Thanh Thành.

Giai đoạn hiện tại người chơi mới tu vi Trúc Cơ, pháp bảo phi kiếm và trang bị kiếm được toàn là rác rưởi, chỉ cần không đụng độ NPC cao cấp của phái Thanh Thành, Vương Viễn không việc gì phải sợ cả.

Đàn ông có chết cũng phải ra dáng bậc đại trượng phu.

Mấy chuyện như đuổi giết Vương Viễn quen rồi, so với lúc ở phàm trần, tình cảnh này chẳng thấm vào đâu, sở dĩ hắn cảm thấy buồn rầu đơn thuần là vì ghét bỏ thôi.

Vừa đến đã đạp phải đống cứt, Vương Viễn cũng bực bội lắm.

Sau khi tỉnh táo lại, Vương Viễn dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa, tìm một chỗ yên tĩnh mở túi càn khôn của Lăng Hư Tử ra.

Ở Tiên Linh Giới, BOSS dã ngoại đều mất giá, chết sẽ bị người ta sờ mó thi thể, mà tu sĩ môn phái lại có mặt mũi hơn hẳn, sau khi chết sẽ mất túi càn khôn.

Lăng Hư Tử dầu gì cũng là BOSS Kim Đan kỳ, so với đám tán tu lông gà vỏ tỏi thì giàu có hơn nhiều, linh thạch thượng phẩm có tận ba bốn viên, hơn nữa còn có phi kiếm và pháp bảo.

[Thanh Vân Kiếm] (Phi Kiếm)

Thuộc tính: Mộc

Loại hình: Vũ khí/ Pháp bảo

Phẩm chất: Tam giai hạ phẩm

Ngoại công +30%

Nội công +30%

Độ bền: 100/100

Yêu cầu sử dụng: Kim Đan tầng một

Tốc độ phi hành: 150km/h

[Thanh Mang]: Uy lực kiếm quyết Thanh Thành tăng lên 50%.

Bối cảnh vật phẩm: Phi kiếm thiếp thân của Lăng Hư Tử phái Thanh Thành.

Chẳng trách Âu Dã Tử nói Thất Tu Kiếm uy lực vô biên, thuộc tính cơ bản của phi kiếm tam giai [Thanh Vân Kiếm] vất vả lắm mới bằng Huyền Quy Kiếm nhất giai.

Thanh phi kiếm này đến từ NPC phái Thanh Thành, thuộc tính phần nhiều cộng thêm uy lực công pháp cho phái Thanh Thành, bán cũng không được giá cao… nếu là phi kiếm phái Thục Sơn thì còn lâu mới so sánh nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận