Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1398: Thiên quân vạn mã

Vương Viễn đối với bản thân cũng là tự mình biết mình, biết chuyện hành quân đánh trận, mình còn lâu mới là đối thủ của người Mông Cổ, nhưng loại chuyện giở trò mờ ám sau lưng này thì hắn vẫn làm được.

Thiết kỵ Mông Cổ có lợi hại cỡ nào, cũng có giới hạn cả thôi, hiện giờ viện binh của Tương Dương cũng không ít, cho dù là heo trải khắp núi đồi, cũng đủ cho đại quân Mông Cổ bắt đến ba ngày. Còn mình sẽ nhân cơ hội này ở phía sau giở vài thủ đoạn nhỏ, về phần có thể giết được bao nhiêu binh lính Mông Cổ thì đó hoàn toàn là ý trời, có sắp chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, càng nhiều càng tốt.

Sau khi việc thu thập tài nguyên và chuẩn bị hoàn tất, thời gian một tiếng đồng hồ đã qua đi hơn phân nửa, Vương Viễn ngồi trong sảnh chính của Nam Viện đại vương phủ, lôi một quyển sách từ trong ngực ra, bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.

Quyển sách này là thứ hắn lấy được từ chỗ của Phi Vân Đạp Tuyết, tên là [Võ Mục di thư], nhìn giới thiệu thì là một quyển binh thư, tuy rằng hắn cũng không có nền móng hành binh đánh trận, cũng không thích đọc sách cho lắm, nhưng sắp phải hành quân làm nguyên soái, có thế nào cũng phải bổ sung cho mình một chút, đúng là nước đến chân mới nhảy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Cuối cùng thời gian chuẩn bị cũng kết thúc, cảnh tượng trước mắt Vương Viễn thay đổi, được truyền tống đến chiến trường Tương Dương.

...

Ặc, vừa tiến vào phụ bản, Vương Viễn đã trực tiếp ngây người.

Mọi người chưa từng nhìn thấy thiên quan vạn mã, sẽ rất khó tưởng tượng ra được có bao nhiêu người, thứ có thể cảm giác được chỉ là một con số mà thôi, nhưng lúc này thật sự nhìn thấy nhiều binh mã như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ sững sờ cả thôi.

Trận chiến ở thành Tương Dương lần trước đã là trôi qua rất lâu rồi, khi ấy tuy Vương Viễn làm nước ngập Phàn thành, hỏa thiêu quân Mông, nhưng cũng không thật sự đi ra tiền tuyến về mặt ý nghĩa chân chính. Lúc ấy người ở tiền tuyến ngăn cản binh lính Mông Cổ đều là các người chơi của bang phái lớn, cho nên hắn cũng chưa từng nhìn thấy thanh thế thật sự của thiên quân vạn mã.

Bây giờ lại trở về Tương Dương, đứng giữa hai quân một cách chân chính, hắn mới cảm giác được cái gì gọi là thanh thế của thiên quân vạn mã.

Lần này quân Mông Cổ vây quanh Tương Dương ước chừng có đến ba trăm ngàn người, và là ba trăm ngàn thiết kỵ Mông Cổ chân chính, chứ không phải những tiểu quái được đặc biệt làm ra để người chơi cày cống hiến như lần trước.

Vương Viễn đứng trên gò cao nhìn xuống bên dưới, hoàn toàn không nhìn thấy điểm kết, một mảng lớn đông nghìn nghịt đó, giống như một đám mây đen ngợp trời, khiến người nhìn đến mà trong lòng sinh ra tuyệt vọng, không khỏi nghi ngờ, làm thế nào mà một thành Tương Dương nho nhỏ chịu sự tiến công của người Mông Cổ trong nhiều năm như vậy, lại có thể ngăn bọn họ ngoài cửa suốt mười mấy năm trời.

Con mẹ nó, thế này cũng quá khủng khiếp rồi.

Chẳng trách người Mông Cổ có thể tung hoành thiên hạ lâu như vậy... Khí thế này, cũng không phải thứ mà Đại Tống không thiếu tiền đó có thể dựa vào tường thành và địa thế quan ải để giằng co được với bọn họ...

“Cao Thắng Thái nước Đại Lý dẫn quân chi viện cho Tương Dương, chào Ngưu nguyên soái!”

Ngay khi Vương Viễn đang cảm thán lính Mông Cổ đáng sợ, thì đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói hùng hậu. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông mặc giáp toàn thân, đang đứng ở phía sau mình với vẻ cung kính.

Người này không phải là ai khác, mà chính là Cao Quân hầu, Cao Thăng Thái của nước Đại Lý.

Người này, Vương Viễn đã từng có duyên gặp gỡ một lần ở Đại Lý, chức quan của ông ta cực cao, là nhân vật số ba ở nước Đại Lý, ngay cả ba chức quan cao nhất ở Đại Lý nhìn thấy ông ta cũng đều phải cúi đầu bái lạy. Ông ta xưng huynh gọi đệ với Đoàn Chính Thuần, nghe nói cũng chính người này đã thảo phạt kẻ có mưu đồ phản quốc - Dương Nghĩa Trinh kia, là nhân vật có thực quyền chân chính ở Đại Lý.

Xem ra tuy rằng Đoàn Chính Thuần háo sắc, nhưng nhân phẩm cũng không kém, lần này thật sự đã phái một người lợi hại tới.

“Cao Quân hầu không cần đa lễ!”

Vương Viễn cũng không phải người không hiểu chuyện, vẫn biết hạ mình cầu hiền khi có chuyện cầu người. Hắn nhanh chóng đi lên chào hỏi Cao Thăng Thái, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn binh lính phía sau ông ta, hỏi: “Không biết Đoàn hoàng gia phái bao nhiêu nhân mã tới?”

“Năm mươi nghìn!”

Cao Thăng Thái đáp: “Mỗi một người đều là lính tinh nhuệ, rất thiện mai phục, đánh lén, chiến du kích, lần này tới Tương Dương, bệ hạ của chúng ta đã dặn dò, phải hoàn toàn nghe lời chỉ huy của Ngưu nguyên soái.”

Vương Viễn vừa là đại nguyên soái, vừa là người tổ chức, nên quyền chỉ huy hiển nhiên rơi vào tay hắn.

“Làm phiền rồi!” Vương Viễn liên tục cảm ơn.

Nước Đại Lý không phải là nước lớn đã từng làm chủ Trung Nguyên như Liêu, Mông, và Kim, binh lực cả nước chẳng qua cũng chỉ ở khoảng một trăm nghìn người, lúc này có thể phái ra năm mươi nghìn lính tinh nhuệ đi chi viện... cũng có thể thấy Đoàn chính Thuần cũng là người khá tốt.

Đoàn Chính Thuần mạnh tay như vậy, khiến Vương Viễn thầm thấy hổ thẹn, mình đã giết hai đứa con gái của y, mà Đoàn Chính Thuần còn có thể phái ra một nửa binh lực để trợ chiến, so sánh ra, thực sự vẫn là mình có hơi không tử tế.

Đương nhiên, tuy rằng Đoàn Chính Thuần cũng có lòng ích kỷ, nhưng loại chuyện như liên thủ quân đội này ai cũng biết, nếu không phải thật sự lương thiện, thì làm gì có ai dám dốc hết toàn sức lực cơ chứ.

Nghĩ đến năm đó mười tám chư hầu thảo phạt Đổng Trác, không phải đều là ra về chẳng vui, cuối cùng Tôn Văn Đài còn lên biểu diễn một chiêu thuyền cỏ mượn tên, mới có chút lời lãi hay sao?

“Sắp xếp cho các tướng sĩ đóng quân đi!” Sau khi ra chỉ thị cho Cao Thăng Thái, Cao Thăng Thái lại dẫn binh lính Đại Lý đi hạ trại.

Người tới chiến trường tiếp sau đó chính là đội quân tinh nhuệ của nước Kim.

“Đại ca, ta không tới trễ chứ?”

Vi Tiểu Bảo đi tới trước mặt Vương Viễn với nụ cười mỉm, hỏi.

“Tới vừa lúc! Ngươi dẫn bao nhiêu binh thế?” Vương Viễn cũng không khách sáo với Vi Tiểu Bảo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận