Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 413: Hoa Đào Trận

"Hừ!"

Sau một chốc yên lặng, bên tai ba người Vương Viễn đột nhiên vang lên tiếng hừ lạnh: "Thiếu Lâm tự tính là gì? Xông được vào đảo Đào Hoa này thì ta sẽ gặp mặt, không tiến vào được thì cút!"

Tiếng nói này không lớn, chỉ là giọng nói chuyện bình thường nhưng lại xuyên qua cả rừng hoa đào mênh mông, truyền đến tai ba người Vương Viễn một cách vô cùng rõ ràng. Nội công tu vi tinh thuần như thế, hiển nhiên khắp thiên hạ cũng chẳng tìm được mấy người, xem ra người vừa lên tiếng chính là Hoàng Dược Sư.

Lão tất nhiên có tu vi võ học sâu không lường được, nhưng Vương Viễn vẫn vô cùng khó chịu, lời nói và cử chỉ của lão già này đúng là cực ngông cuồng.

Ý của Hoàng Dược rất rõ ràng, đừng nói với ta ngươi là Thiếu Lâm Tự hay gì đó, muốn gặp ta phải có bản lĩnh!

Nếu đã nói đến nước này, Vương Viễn cũng không khách sáo với lão nữa, bèn quay đầu hỏi Tống Dương: "Ngươi có thể phá trận này không?"

Trong ba người họ chỉ có Tống Dương là tinh thông thuật kỳ môn độn giáp. Hoàng Dược Sư muốn xem thử bản lĩnh phá trận của mọi người, ngoại trừ Tống Dương ra không ai có năng lực này cả.

"Thử xem sao đã! Chắc là có thể!"

Tống Dương gật đầu nói: "Các ngươi đuổi theo ta!"

Nói rồi cô nàng tiến lên đi về phía rừng hoa đào.

"Sang trái bảy bước! Sang phải mười chín bước! Lùi về sau ba bước, tiến về trước hai mươi sáu bước!"

Kỳ môn độn giáp thuộc phạm vi kỳ thuật, trong trò chơi cũng không thực sự bắt người chơi nghiên cứu thuật độn giáp cao thâm gì đó, hệ thống sẽ căn cứ độ thuần thục cao thấp và trận pháp của người chơi để đưa ra gợi ý phá trận.

Về phần có thể cho ra gợi ý hay không phải xem độ khó của trận pháp mục tiêu và kỹ năng người chơi nắm giữ có thuần thục hay không.

Kỳ môn độn giáp là đề thi xuất sư của Tiêu Dao Phái, ba mươi năm mô phỏng, năm mươi năm khóa học thành nghề bắt buộc. Tống Dương tư chất thông minh, độ thuần thục kỳ môn độn giáp cực cao, sau khi tiến vào Đào Hoa Trận, thoáng cái hệ thống đã đưa ra gợi ý phá trận.

Nhưng sau khi Tống Dương dẫn Vương Viễn và Độc Cô Tiểu Linh đi theo gợi ý thì cả ba lại quay về bờ cát.

"Ế? Có chuyện gì vậy?"

Vương Viễn thấy cả nhóm lại quay về đây, đứng đực người tại chỗ.

"Gợi ý phá trận có sai sót, xem ra độ thuần thục của ta không đủ, không phá giải được trận pháp cao thâm như vậy." Tống Dương cau mày giải thích, đồng thời trong lòng thầm buồn bực: "Nếu không thể phá trận đáng nhẽ hệ thống phải biểu thị dấu chấm hỏi chứ, đây rõ ràng cho gợi ý, sao còn đi nhầm được?"

Đối với giải thích của Tống Dương, Vương Viễn tỏ vẻ hắn hiểu được.

Hoàng Dược Sư là ai chứ? Một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt đấy, trận pháp của lão há lại dễ phá như vậy?

Chuyện này giống như làm đề toán vậy, Anh Cô thuộc trình độ tiểu học, ra một vấn đề một cộng một bằng ba thì Tống Dương với trình độ trung học tất nhiên không giải được, Hoàng Dược Sư với học hàm giáo sư ra đề vi phân, tích phân thì Tống Dương cùng mù mờ khó hiểu…

Lúc này, trong rừng hoa đào, một nam tử trung niên mặc áo xanh đang nhìn phía ngoài rừng hoa đào mà ngạc nhiên tự nhủ: "Tiểu nha đầu này thật là lợi hại, suýt chút nữa thì xông vào được rồi, không biết nha đầu này học thầy nào. Chẳng lẽ trên đời này còn có người tinh thông kỳ môn độn giáp hơn lão phu sao?"

...

Trên bờ cát, ba người Vương Viễn đều uể oải vô cùng, cúi đầu bó tay hết cách.

Bọn họ muốn tiến vào đảo Đào Hoa thì nhất định phải phá Đào Hoa Trận, nhưng ngay cả Vương Viễn cũng chẳng có cách nào, tình huống lúc này có hơi lúng túng.

Vương Viễn có một biện pháp cực đoan, nhưng mọi người tới đây để làm nhiệm vụ, không phải tìm kẻ thù, Hoàng Dược Sư cũng không phải Anh Cô. Anh Cô võ công tầm thường, Vương Viễn không sợ bà ta, nhưng Hoàng Dược Sư là người có sức mạnh đáng sợ, tất nhiên Vương Viễn sẽ cố hết sức không trêu chọc đến lão. Sau mông hắn còn có một Âu Dương Phong bám víu đấy, giờ mà thêm một Hoàng Dược Sư là chết chắc luôn, thế là lại đắc tội thêm một người trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt.

"Rầm!"

Ngay khi nhóm ba người Vương Viễn đang luống cuống tay chân trước rừng hoa đào thì đột nhiên sau lưng bọn họ truyền đến tiếng động thật lớn.

"???"

Cả ba vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền lớn hoa lệ vừa cập bờ.

Không bao lâu sau, một nam tử trung niên áo bào màu trắng, vóc người cao lớn chậm rãi bước xuống từ trên thuyền, sau người lão còn có một người chơi áo trắng khác.

Người chơi nọ chẳng có gì đặc biệt cả, mặc dù ngoại hình hơi đẹp trai, trừ trang bị khá chút ra thì chẳng có gì đặc sắc. Nhưng nam tử trung niên kia lại có mũi cao mắt sâu, râu nâu nhạt, bừng bừng khí khái anh hùng, mắt sắc như đao như kiếm.

"Đậu mòe!"

Vương Viễn nhìn thấy nam tử trung niên xong lập tức giật nảy mình, thầm than: "Má nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!"

Người trong thiên hạ có thể khiến Vương Viễn e sợ như thế không nhiều lắm, mà nam tử trung niên mặc áo bào trắng nọ không phải ai khác chính là Bạch Đà Sơn Âu Dương Phong. Không ngờ Vương Viễn thế mà gặp được lão trên đảo Đào Hoa.

"Hai ngươi chờ ta chút, ta đi tiểu cái đã!"

Vương Viễn nói xong thì vội vàng quay đầu chui vào trong rừng đào.

"???"

Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh thầm buồn bực. Trong trò chơi có thể đi tiểu hả?

Đúng lúc này, Âu Dương Phong cũng chú ý tới Vương Viễn ở bên đó, chỉ thấy thân hình lão nhoáng lên, nháy mắt đã vượt qua bãi cát lao đến sau lưng hắn.

Thuấn Tức Thiên Lý! Khinh công độc môn Bạch Đà Sơn!

Âu Dương Phong là người sáng lập ra môn khinh công này và đã luyện nó tới cảnh giới đỉnh cao.

"Tên hòa thượng kia, ngươi trốn đi đâu hả?"

Âu Dương Phong chưa đợi Vương Viễn lẩn vào rừng hoa đào đã duỗi tay phải ra, chộp lấy bả vai hắn.

"Mẹ cả nhà ngươi!"

Vương Viễn nghe có tiếng gió sau tai thì vội vàng sử dụng [Kim Cương Bái Tháp], một vệt sáng vàng bắn ra bao phủ lấy hắn.

"Bịch!"

Năm ngón tay của Âu Dương Phong chộp lấy bả vai Vương Viễn, lão chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê rần, như thể chộp dính tấm sắt, suýt chút nữa thì bị thương.

Nhưng Âu Dương Phong rốt cuộc vẫn là đại tông sư, năm ngón tay nháy mắt duỗi ra, trảo hóa thành chưởng, nội lực phóng ra đập lên bả vai Vương Viễn.

Vương Viễn mới cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ từ sau lưng truyền đến đã bị đập bay về phía trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận