Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1358: Phản công

“Nhìn thấy không!” Vương Viễn cười hì hì nói: “Người cao sướng như vậy đấy...”

Bị Vương Viễn chuyển dời mục tiêu, lời nói khiêu khích của Lý Thu Thủy bị Thiên Sơn Đồng Lão để ở sau đầu, lải nhải nửa ngày, đầu tiên nói về tình cảm đồng môn, lát sau lại nói mình với Vô Nhai Tử yêu thương lẫn nhau như thế nào, sau đó lại mắng Đồng Lão dâm đãng hạ tiện ra sao, Thiên Sơn Đồng Lão cũng hề có chút phản ứng gì.

Trái lại lại khiến cho đám Vương Viễn chê cười, để bọn họ trông thấy cao thủ tuyệt đỉnh chửi đổng là một cảnh tượng đặc sắc tới mức nào. Hóa ra tiên nhân lúc ẩn lúc hiện phái Tiêu Dao khi miệng “phun hương phun hoa” cũng không hề có tố chất, chẳng có gì khác biệt so với những người đàn bà đanh đá ở trên đường.

Kẻ khốn nạn Vương Viễn thậm chí còn mở ghi âm, định sẽ viết mối quan hệ tam giác vô cùng hỗn loạn của Thiên Sơn Đồng Lão, Lý Thu Thủy và Vô Nhai Tử thành một cuốn sách, thuê vài người kể chuyện ở dưới chân cầu, chắc chắn sẽ thú vị hơn mấy bộ phim tình cảm ở trên ti vi nhiều.

Lý Thu Thủy mắng một lúc lâu, cuối cùng cũng mệt mỏi không nói gì nữa.

Vương Viễn cười nói: “Nếu cô ta chỉ có chút bản lĩnh này thì chả có tác dụng gì cả!”

Dù sao Lý Thu Thủy chỉ biết khiêu khích Thiên Sơn Đồng Lão, chỉ cần thu hút sự chú ý của Thiên Sơn Đồng Lão, về cơ bản thì có thể an ổn ẩn náu ở đay.

“A ~~~”

Nhưng ngay lúc Vương Viễn cho rằng hắn đã khống chế toàn cục nắm chắc thắng lợi ở trong tay, đột nhiên Lý Thu Thủy lại truyền tới một tiếng rên rỉ, giống như có người thổi khí ở bên tai, khiến người ta cảm thấy rất không bình thường.

Do nguyên nhân chính sách, tôi sẽ không miêu tả giọng nói này, mọi người tự tưởng tượng đi.

Đợt này nối tiếp đợt kia, tiếng này còn khoa trương hơn tiếng kia, lần này Thiên Sơn Đồng Lão lại không có chút phản ứng nào, ba người Vương Viễn thì lại da đầu tê dại, đứng ngồi không yên.

Tác phong của Lý Thu Thủy cũng quá lẳng lơ... Con mẹ nó, như này thì ai chịu đựng nổi chứ?

Ngay cả tiểu hòa thượng Hư Trúc cũng không chịu nổi, xé vạt áo xuống nhét vào lỗ tai, trong miệng lẩm bẩm “A di đà phật”.

“Hừ! Đúng là đàn ông!”

Thiên Sơn Đồng Lão liếc nhìn bọn họ với vẻ khinh thường: “Nhìn mấy người các ngươi xem! Như vậy thôi mà đã không chịu được?”

“Bớt nói nhảm, chúng ta đều là nam tử hán tinh lực tràn đầy! Chịu đựng được mới là lạ đấy!” Vương Viễn nói đúng lý hợp tình.

“Cũng đúng! Ngươi mạnh hơn tên hòa thượng đạo đức giả kia nhiều!” Thiên Sơn Đồng Lão lại liếc nhìn Hư Trúc đang ngồi tụng kinh, vẻ mặt đau xót vì sự bất hạnh của hắn, đồng thời cũng tức giận vì hắn không chịu tranh đoạt.

“Thật sự không thể chịu đựng được nữa, ta ngăn cô ta lại, chúng ta chạy đi!” Tuy Vương Viễn là người nhà Phật, nhưng bản thân hắn lại là một kẻ phàm tục, sức chịu đựng cũng không cao. Phải nói trong đầu kẻ thiết kế ra trò chơi chết tiệt này chứa toàn “shit”, dơ bẩn cực kỳ, thế mà lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy! Mà càng khiến cho người ta tức giận chính là – thủ đoạn này lại rất hữu hiệu, ngươi nói xem có đáng giận hay không, kẻ thiết kế ra thứ này có còn là con người không hả?

Nhiệm vụ đã làm được một nửa rồi, Vương Viễn sợ rằng khí tiết tuổi già của mình sẽ khó giữ được...

“Không thể dây vào thì chẳng lẽ không trốn được sao? Chúng ta mau chạy đi!” Phi Vân Đạp Tuyết cũng lên tiếng phối hợp.

Điều Tử có thể coi là tỉnh táo, hắn lắc đầu nói: “Sợ là không chạy được... Đừng quên nơi này là nơi nào.”

“Không sai!”

Thiên Sơn Đồng Lão nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trong hoàng cung của Tây Hạ. Tiện nhân này một mặt dùng “Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp” gây rối loạn tinh thần của ta, một mặt lại sai người điều khiển chó ngao điều tra tung tích của ta, bốn phía của hoàng cung đều đã được bố trí giống như tường đồng vách sắt. Chắc chắn là chạy không thoát, mấy người các ngươi có thể ra dáng một chút được không!”

“Sư ca, hôn ta...”

Thiên Sơn Đồng Lão vừa dứt lời, giọng nói của Lý Thu Thủy lại vang lên: “Sư ca, ngươi ôm lấy ta, ừ, a, a, ôm chặt thêm chút, ngươi hôn ta, hôn nơi này của ta. (dựa theo nguyên văn)”

“Tiện nhân!!”

Nghe thấy ô ngôn uế ngữ không biết xấu hổ của Lý Thu Thủy, Thiên Sơn Đồng Lão tức điên, suýt chút nữa đã chân khí đảo ngược tẩu hỏa nhập ma.

Cũng may Vương Viễn phản ứng nhanh, lập tức bịt kín miệng bà ta lại, đồng thời cũng truyền một luồng chân khí Bắc Minh để bình ổn nội tức đang vô cùng hỗn loạn.

Đám Vương Viễn cũng không hề nghĩ tới Lý Thu Thủy lại quá trớn đến vậy, ngay cả mấy lời này cũng thốt ra được.

“Đừng cản ta, ta muốn liều mạng với ả tiện nhân đó!” Thiên Sơn Đồng Lão vô cùng tức giận.

“Hừ, đúng là đàn bà!” Vương Viễn lắc đầu thở dài: “Nhìn ngươi xem!”

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không được!” Điều Tử nói: “Lý Thu Thủy quá vô liêm sỉ, chúng ta ở đây thêm phút nào thì nguy hiểm phút ấy.”

“Bên ngoài bị vây kín rồi, chúng ta cũng trốn không thoát.” Phi Vân Đạp Tuyết nói.

Vương Viễn lại cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta không ra ngoài được, nhưng có thể dẫn cô ta vào mà!”

“Dẫn cô ta vào? Ngươi điên à? Như vậy Đồng Lão phải làm sao bây giờ?” Phi Vân Đạp Tuyết cả kinh nói.

“Nếu đã dẫn cô ta vào thì đương nhiên không phải là để cô ta giết Đồng Lão rồi!” Vương Viễn nói: “Hoàng cung là sân nhà của cô ta, nhưng hầm băng này hiện giờ lại là sân nhà của chúng ta? Ngươi hiểu chứ?”

“Ý của ngươi là dắt Lý Thu Thủy vào hầm băng rồi sau đó giết chết?” Phi Vân Đạp Tuyết cái hiểu cái không.

“Nói một cách chính xác là dụ vào vòng mai phục rồi giết chết!” Vương Viễn sửa lại cho đúng.

Điều Tử lập tức hai mắt sáng ngời: “Ý của Ngưu huynh rất hay! Hầm băng mới là sân nhà của chúng ta, chúng ta không thể cứng đối cứng với cô ta ở hoàng cung, cũng không thể ngồi chờ chết ở đây, phải biết lợi dụng trận địa duy nhất.”

“Không sai! Lát nữa chúng ta sẽ làm như vậy, như vậy!”

Sau khi Vương Viễn chỉ vào bốn phía của hầm băng rồi bố trí chiến thuật, bấy giờ hắn mới buông lỏng bàn tay đang bịt miệng của Thiên Sơn Đồng Lão, nói: “Mắng chửi đi, mắng hết sức có thể!”

Thiên Sơn Đồng Lão đã ôm một bụng tức từ lâu, sau khi Vương Viễn buông ra, bà ta lập tức lớn tiếng mắng: “Tiện nhân chết tiệt, từ trước đến nay sư đệ cũng không thích ngươi thật lòng, ngươi lại vô sỉ quyến rũ đệ ấy, đúng là không biết xấu hổ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận