Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 988: Duyên, tuyệt không thể tả

Người đứng ngoài cùng bên trái dáng dấp vừa cao lại vừa gầy, dáng vẻ xấu xí, mắt đầy lệ khí, ngoài cùng bên phải lại là ông chú với nụ cười bỉ ổi trên khuôn mặt.

Phía sau cùng có một chàng trai không mấy nổi bật, trông rất quen, giống như đã từng gặp ở nơi nào, ở trong góc có một cậu nhóc cười rất tươi, dáng dấp có tám chín phần giống với lão bản Toàn Chân các.

"Người này chính là cha ta!"

Tống Dương chỉ vào một thanh niên trông rất đẹp trai, trong mắt lộ vẻ xảo trá, sau đó chỉ vào một cô gái thấp bé, mắt hí, gần với cha của Vương Viễn nhất nói: "Đây là mẹ ta... Còn đây là cha mẹ của Phi Vân Đạp Tuyết."

Ngập ngừng một chút, Tống Dương chỉ chỉ vào anh chàng kiêu ngạo bên cạnh thanh niên xảo trá, cùng với cô gái có mái tóc ngắn ở hàng cuối cùng.

"Chuyện này. . . Hóa ra cha ta và cha ngươi còn quen biết nhau." Vương Viễn sờ cằm, âm thầm lầm bầm.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng dường như cũng hợp tình hợp lý.

Có thể mua nhà trong cùng một tiểu khu, cũng coi là duyên phận, thân là hàng xóm biết nhau cũng không có gì kỳ quái.

Chỉ là nhìn vào tấm ảnh chụp ảnh chung, cha mẹ Tống Dương khi đó hình như còn chưa phải người yêu, ngược lại mẹ của cô có vẻ thân thiết với cha hắn hơn.

"Chẳng lẽ mẹ của cô yêu thầm cha ta? Nhưng cha ta đã kết hôn, cho nên mẹ cô liền..." Vương Viễn bắt đầu suy nghĩ lung tung.

"Vì sao ngươi lại bỏ nhà đi?" Tống Dương trừng mắt hỏi Vương Viễn.

"Bởi vì cha ta ép ta kết hôn!" Vương Viễn nói: "Ta mà lại là loại người bị người khác điều khiển vận mệnh hay sao? Hơn nữa còn muốn ta cưới một người mà ta chưa từng gặp! Nằm mơ!"

"Ừm..."

Tống Dương trầm ngâm một chút nói: "Cô gái kia tên là gì?"

"Quên rồi..." Vương Viễn gãi gãi đầu nói: "Hình như là họ Dương, tên là cái gì Huệ!"

"Giai Tuệ?" Tống Dương đen mặt hỏi.

"A... Hình như là vậy! Sao ngươi lại biết?" Vương Viễn sửng sốt, cau mày hỏi.

"Cho ngươi một quyền! Bà đây có chỗ nào không xứng với ngươi!" Tống Dương giận dữ, đấm một quyền lên người Vương Viễn.

"Ngươi có bệnh à!" Vương Viễn kêu lên: "Có quan hệ gì tới ngươi!"

"Ta chính là Dương Giai Tuệ!" Tống Dương lớn tiếng nói: "Ngươi là đồ khốn nạn, dám coi thường ta!"

"Không phải ngươi tên là Tống Dương hay sao?" Vương Viễn nghe vậy lập tức rùng mình, rồi khó hiểu nói.

"Nói nhảm, đây là tên của con gái hay sao?" Tống Dương nói: "Ta theo họ mẹ, Tống Dương là tên theo họ cha của ta!"

"Cha ngươi thật sự là tới ở rể à..." Vương Viễn trầm mặc trong chốc lát, tự lẩm bẩm.

"Hiện tại là thời điểm nói vấn đề này hay sao?" Tống Dương một tay véo tai Vương Viễn, hét lớn bên tai Vương Viễn: "Ngươi là đồ khốn nạn!"

"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, không phải ngươi cũng coi thường ta hay sao!" Vương Viễn xua tay nói.

"Ta và ngươi không giống!" Tống Dương nói: "Ta là nghe nói có người bởi vì chướng mắt ta nên bỏ nhà trốn đi, cho nên ta mới bỏ nhà ra đi!"

"Cái này có liên hệ gì sao?" Vương Viễn vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn ra được quan hệ nhân quả giữa hai việc này.

"Ngươi có thể rời nhà trốn đi, vì sao ta không thể? Tống Dương này cả đời không kém ai!" Mạch suy nghĩ của Tống Dương quả thật đáng sợ.

"Vậy sao ngươi lại chạy đến nơi này?" Vương Viễn lại hỏi.

"Ta mẹ nó làm sao biết!" Tống Dương nói: "Sau khi ra cửa thì phát hiện trong túi có một chùm chìa khoá, địa chỉ bên trên chìa khóa chính là chỗ này mà!"

"Ta cảm giác hai ta hình như là bị người tính kế!" Vương Viễn nói: "Ta cũng không biết ai nhét chìa khóa vào túi ta, bên trên chìa khóa có ghi địa chỉ."

"Ừm..."

Hai người nhìn nhau, trầm mặc im lặng.

Tống Dương tức giận nói: "Khẳng định là cha ta, người bình thường không làm được việc này!"

"Vậy ngươi còn ở với ta hay không?" Vương Viễn nói.

Xảy ra loại chuyện này, Vương Viễn không cảm thấy duyên tuyệt không thể tả, ngược lại còn cảm thấy hết sức khó xử, không biết nên đối mặt với Tống Dương như thế nào...

Hai người có thể nói là tương đối quen thuộc, nhưng sau khi làm rõ quan hệ, Vương Viễn luôn cảm thấy không được tự nhiên, trong giây lát không biết nên giao lưu với Tống Dương như thế nào.

Giống như trước đây, giữa hai người có một tầng quan hệ không thể giải thích được, vốn là người xa lạ đến ở cùng, không ngờ lại quen thuộc như vậy.

"Ở chứ, vì cái gì không ở!"

So với sự ngượng ngùng của Vương Viễn, Tống Dương lại cảm giác rất thú vị, lúc này mặt dày vô sỉ nói: "Lúc đầu ta còn dự định gặp được ngươi sẽ hung ác đánh ngươi một chầu để hả giận, hiện tại ấy à, ngươi bao ăn bao ở, ta còn không đánh lại ngươi, thỏa hiệp thôi!"

"Thỏa cái em gái ngươi ấy!" Vương Viễn ngẩn ra, nói: "Ta không có ưu điểm gì khác?"

"Da mặt dày tính không?"

“Vậy để ta hôn một cái?" Vương Viễn đưa mặt tiến đến đối diện Tống Dương, hỏi dò.

"Ngươi có biết xấu hổ hay không hả!"

Tống Dương cầm lấy cái gối, đập vào đầu Vương Viễn.

...

Bản cập nhật mới của trò chơi thuộc loại cập nhật cỡ lớn, trò chơi cập nhật trọn vẹn hơn hai mươi giờ, mới cập nhật hoàn tất.

Sáng sớm hôm sau, Vương Viễn thấy trò chơi đã cập nhật xong, vội vàng mở diễn đàn trò chơi lên.

Trên trang chủ diễn đàn, có đăng một bài chính thức màu đỏ, chủ đề bài viết rất đơn giản, chỉ có bốn chữ "Thông báo cập nhật", tên như ý nghĩa, chính là nội dung chủ yếu của bản cập nhật lần này.

Vương Viễn tiện tay bấm vào.

Tên của bản cập nhật là Linh Vận Sơ Hiện.

Phim tư liệu giải thích nguồn gốc của võ giả.

Thời kỳ Thượng Cổ, Trái Đất có linh lực dồi dào, vô số luyện khí sĩ, người tu hành, năm trăm năm một trận thiên địa đại kiếp, linh khí trong thiên địa tán loạn, không có linh lực duy trì, những người dựa vào linh lực để thổ nạp tu hành luyện khí thuật cấp cao lập tức không có đất dụng võ, nhóm người tu hành dần dần tàn lụi.

Ngược lại phương pháp tu luyện thân thể cấp thấp còn sót lại, bị người trên thế gian đoạt được, từ đó võ đạo phát triển mạnh mẽ.

Trong số những người tập võ, không thiếu hạng người có thiên tư trác tuyệt, nhưng trong thiên địa đã mất linh khí, những võ giả cường đại kia, cũng chỉ dừng bước tại đỉnh phong, không thể bước vào Tiên Thiên nửa bước.

Thiên địa mất năm trăm năm nghỉ ngơi lấy lại sức, linh khí dần dần khôi phục, rốt cuộc một lần nữa xuất hiện một vị cao thủ bước vào cảnh giới Tiên Thiên, từ đó mở ra linh vận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận