Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1123: Nhạc nền quen thuộc

Chỉ nghe thấy tiếng “keng keng coong coong”, trường đao của những hộ vệ này rơi lên người Vương Viễn, nhưng chỉ đánh ra được những tia lửa, mà không thể khiến hòa thượng này bị thương một chút nào.

Mà mỗi một chưởng tấn công của Vương Viễn đều không đánh hụt, ép cho đám hộ vệ liên tục lùi về sau.

Cảnh Xuân Rực Rỡ ở bên này thì lại khống chế bốn xác sống vây công hai hộ vệ, đôi bên ngươi tới ta qua, không ai nhường ai, trong lúc nhất thời cũng không ai làm gì được ai.

“Cơ hội tốt! Giết Gia Luật Hoằng Cơ!”

Đông Hoàng thấy thế, trong lòng mừng rỡ, hét to một tiếng, cùng với Tà Đế, hai thanh kiếm xuất hiện, đâm thẳng vào cổ họng của Gia Luật Hoằng Cơ.

“Lão Xuân, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

Vương Viễn bất chợt cả kinh khi thấy hai người Đông Hoàng đột nhiên xuất hiện, cùng tấn công về phía Gia Luật Hoằng Cơ, hắn vừa định ném lại sáu tên thị vệ để ra tay ngăn cản, nhưng bên tai lại vang lên tiếng nhạc ngắn gọn.

“Tiếng gì cơ? Chả nghe thấy gì…” Cảnh Xuân Rực Rỡ chả hiểu gì.

“Nhạc nền quen thế nhỉ!” Vương Viễn cảm thán một tiếng.

Lúc này một người vạm vỡ băng qua doanh trướng, xuất hiện trước mặt Gia Luật Hoằng Cơ, chỉ thấy tay trái của người đàn ông này túm một cái, nắm hai thanh kiếm đâm về phía Gia Luật Hoằng Cơ trong lòng bàn tay, tay phải thì vỗ liên tiếp hai chưởng về phía trước.

“Phụt! Phụt!”

Hai tiếng trầm thấp vang lên, hai người Đông Hoàng và Tà Đế bị đánh còn lại đúng một giọt máu ngay tại trận.

“Tiêu đời!! Là cao thủ tuyệt đỉnh!”

Thấy đám Đông Hoàng bị người nọ dùng một chưởng đánh cho còn một máu, Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ đồng loạt kêu lên thành tiếng.

Trong trò chơi, muốn giết người thì tất nhiên phải có tu vi cực cao, nhưng so với việc giết chết kẻ địch, cảnh giới cao hơn nữa chính là gây thương tích mà không giết.

Tu luyện công phu tới cảnh giới tuyệt đỉnh, đòn tấn công có thể thu phát tự nhiên tùy theo ý mình, chỉ cần khống chế địch chứ không cần giết địch.

Từ trước đến nay Vương Viễn chỉ mới gặp được Yến Long Uyên ở Thân Giới tự là có tu vi như vậy.

Dáng người của người đàn ông trước mặt này còn cường tráng hơn Vương Viễn một chút. Dưới ánh lửa chiếu rọi, bóng dáng của y gần như bao trùm toàn bộ lều lớn, khiến người ta không thể trông thấy rõ khuôn mặt. Nhưng võ công và tu vi của y tương đối cao, lại nắm rất rõ đòn tấn công khống chế, hiển nhiên đã vượt lên cả cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ sợ đã gần chạm tới cấp Thần.

Dù sao cao thủ tuyệt đỉnh như Yến Long Uyên chỉ có thể khống chế thanh máu của người chơi theo tỉ lệ phần trăm, mà người đàn ông lực lưỡng này lại có thể khống chế máu của hai người chơi có lực phòng ngự khác nhau chuẩn xác đến như vậy. Riêng đòn tấn công khống chế hai người này thôi, chỉ sợ thiên hạ này không ai có thể sánh bằng.

Dù sao Gia Luật Hoằng Cơ cũng là hoàng đế, hộ vệ bên người quả nhiên vô cùng trâu bò!

Vương Viễn tự cảm thấy mình có Dịch Cân Kinh đại thành - có kim thân sáu trượng hộ thể là đã có thể đánh một trận với cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng khi nhìn thấy tu vi của người đàn ông trước mặt, hắn cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi. Chẳng qua điều khiến Vương Viễn cảm thấy khó hiểu nhất chính là, tuy rằng quần áo của người đàn ông này rất kỳ quái, nhưng trông dáng người lại rất quen mắt.

“Tiểu Ngưu chạy nhau!”

Ngay lúc Vương Viễn còn đang suy nghĩ bản thân đã gặp người này lúc nào, Cảnh Xuân Rực Rỡ đột nhiên hét lớn một tiếng, khiến hắn bừng tỉnh.

Vương Viễn không nói hai lời, xoay người chạy ra bên ngoài lều lớn.

Cùng lúc đó Cảnh Xuân Rực Rỡ cũng hét lớn một tiếng: “Thiên Ma Thi Giải!!!”

“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!”

Một tiếng động lớn vang lên, thuộc hạ của Cảnh Xuân Rực Rỡ là bốn con hành thi đột nhiên nổ tung.

Ánh sáng màu tím lan ra bốn phía, bao phủ tám gã hộ vệ vừa mới xông tới.

Thiên Ma Thi Giải là tuyệt kỹ bảo vệ mạng sống của thầy cản thi của Bắc Man Sơn, cần phải hiến tế hành thi của mình thì mới có thể thi triển. Nếu không phải đang đối mặt với cao thủ tuyệt đỉnh, Cảnh Xuân Rực Rỡ cũng không dám dùng tới chiêu này, dù sao bản thân tốn biết bao nhiêu công sức mới chế tạo ra được những con hành thi kia, nếu sử dụng một cách thường xuyên thì quả thật không ai có thể chịu nổi.

Cái giá phải trả nhiều như vậy, tất nhiên có thể tưởng tượng được uy lực của nó. Tám tên hộ vệ kia vốn đã bị đám Vương Viễn đánh cho thoi thóp, lúc này lại bị Thiên Ma Thi Giải nổ tung, bọn chúng ngay lập tức biến thành tám cái xác khô.

Còn vị cao thủ tuyệt đỉnh đứng gần tám tên hộ vệ kia thì nhảy ngược về sau, bảo vệ Gia Luật Hoằng Cơ ở sau lưng, tránh thoát khỏi vụ nổ, Đông Hoàng và Tà Đế thì lại không may mắn như vậy, hai người chỉ còn một giọt máu, đánh một quả rắm thôi cũng đủ khiến bọn họ chết ngắc rồi, làm sao có thể chịu đựng được sóng xung kích chứ.

Trong nháy mắt, trên mặt đất đã xuất hiện mười cái xác khô.

“Tiếp tục!”

Tay của Cảnh Xuân Rực Rỡ cầm chiếc vòng, lão vận nội lực.

Mười cái xác ở trên mặt đất cũng ngay lập tức nổ tung, uy lực của vụ nổ này còn khủng bố hơn cả vụ nổ lúc nãy, toàn bộ lều lớn suýt chút nữa đã bị nổ tung. Ánh sáng màu tím đã nuốt trọn cả vị cao thủ tuyệt đỉnh và Gia Luật Hoằng Cơ.

“Má nó, lão già này cũng ghê đấy!”

Vương Viễn đứng ở cửa không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Người ta thường nói Bắc Man Sơn và cơ quan sư phế vật y hệt nhau, nhưng bây giờ xem ra… quả thật không có môn phái nào phế vật cả, chỉ có người chơi phế vật thôi.

Những cái khác không nói, chỉ một chiêu Thiên Ma Thi Giải này thôi, nếu dùng nó trong những trận chiến lớn thì có thể nói là thiên hạ vô địch.

Vương Viễn ở phía sau trông thấy rất rõ, những mục tiêu bị sóng xung kích của Thiên Ma Thi Giải giết chết, trên đầu đều sẽ có ấn ký màu tím. Mà những thi thể có ấn ký màu tím thì sẽ bị thi giải lần thứ hai… Từ đây có thể suy ra, chỉ cần nổ chết được mục tiêu, thi giải có thể một biến thành hai, hai biến thành bốn, thậm chí mấy chục nghìn, huỷ diệt cả một đội quân cũng không phải là nói chơi…

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nội lực của Cảnh Xuân Rực Rỡ phải đủ và mục tiêu không né sóng xung kích…

Mặc dù có hai điều kiện hạn chế, nhưng một chiêu Thiên Ma Thi Giải này cũng đã tương đối khủng bố.

Nhưng thứ càng khủng bố hơn lại không phải là Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận