Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1314: Ta biết ngươi không phải Thành Côn

“Tại sao?” Lộc Trượng Khách khó hiểu hỏi.

“Hướng mà bọn họ bỏ chạy chính là phái Hoa Sơn!” Vương Viễn nói: “Lẽ nào mấy người chúng ta đi lên phái Hoa Sơn cướp người chắc?”

“Sợ cái gì?” Hạc Bút Ông đáp: “Chỉ một Nhạc Bất Quần nho nhỏ, ta cũng chẳng coi ra gì.”

“Vậy cũng vô dụng thôi.” Vương Viễn nói tiếp: “Theo như ta biết thì bọn họ đi bằng xe ngựa, trong khoảng thời gian chúng ta và phái Hoa Sơn tranh chấp, thì hắn đã chạy đến trạm dịch Hoa Sơn rồi… đến trạm dịch, chúng ta có thể đuổi kịp sao?”

“Còn nữa nhé!” Vương Viễn lại nói: “Một chuyện lớn như đánh nhau với phái Hoa Sơn, chắc chắn toàn bộ giang hồ đều sẽ biết, vương gia và quận chúa cũng không ngoại lệ, đến khi ấy chúng ta lại trở về, nhất định sẽ mang tội không làm tròn chức trách, nếu bây giờ trở về phục mệnh, vậy đó chính là vấn đề của bộ phận tình báo, không liên quan đến chúng ta, hiểu chưa?”

“Ặc…”

Nghe thấy hắn nói như vậy, Huyền Minh Nhị Lão hít ngược một ngụm khí lạnh, đồng loạt dựng ngón cái với Vương Viễn, nói: “Thành Côn huynh đệ quả nhiên túc trí đa mưu, hai huynh đệ chúng ta xem như đã phục ngươi rồi.”

“Ha ha!”

Trong lòng Vương Viễn cười thầm, Huyền Minh Nhị Lão này ra ngoài không mang theo não sao? Mắc lừa dễ dàng như vậy.

Có trời mới biết làm thế nào mà loại trí tuệ này lại đạt đến ba mươi lăm điểm ngộ tính.

Nhiệm vụ của Vương Viễn là tìm nơi giam giữ đệ tử sáu đại phái, sau đó thông báo cho Trương Vô Kỵ, từ phía Thành Côn có thể biết được, kẻ đứng sau toàn bộ âm mưu này chính là Nhữ Dương Vương phủ, nếu có thể trở về gặp Nhữ Dương vương hoặc là quận chúa trong miệng Huyền Minh Nhị Lão, vậy cũng không khó biết được nơi giam giữ đệ tử sáu đại phái.

BOSS thực lực cao không bằng trí tuệ cao, có đám đần độn như Huyền Minh Nhị Lão này làm trợ thủ, toàn bộ mọi chuyện đều thuận lợi như Vương Viễn dự liệu.

Dọc theo đường đi, Vương Viễn không ngừng bẫy Huyền Minh Nhị Lão, biết được Nhữ Dương vương là vương gia của chính quyền Đại Nguyên Mông Cổ, Nhữ Dương Vương phủ nằm ở Đại Đô, cũng chính là thành Yến Kinh, một trong tứ đại kinh thành, mà kẻ chủ mưu tính kế sáu đại phái tranh chấp với ma giáo chính là quận chúa Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi của Nhữ Dương vương.

Con nhóc này thông minh tuyệt đỉnh, giỏi về tính toán, chuyện bắt sáu đại môn phái, cướp Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao, cũng đều là do cô ta bày kế cả.

Điều này ngược lại cũng khiến Vương Viễn khá bất ngờ, vốn hắn cho rằng kẻ đứng sau màn có thể có tài năng và trí tuệ như vậy sẽ là một kỳ nhân thế nào, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái nhỏ, đương nhiên, điều mà hắn không biết, chính là sau lưng cao thủ có cao thủ, sau lưng người tài ba có người tài ba, Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi này hiển nhiên thông minh, nhưng toàn bộ chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Thành Côn, người mà Vương Viễn đang giả mạo.

Tóm lại, Huyền Minh Nhị Lão khâm phục sát đất sự tài trí của quận chúa Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi.

Điều này khiến Vương Viễn cũng thêm hiểu biết về đối thủ hơn một chút.

Cũng không biết tại sao, dọc theo đường đi, hắn rõ ràng đã bẫy được Huyền Minh nhị lão và có được không ít tin tức, nhưng trong lòng lại không yên ổn cho lắm, cứ cảm thấy sau lưng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, mà mình lại không tìm ra được là ai đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Lão Ngưu, ngươi đã chạy thoát chưa?”

Phi Vân Đạp Tuyết ở bên này đã dẫn Âu Dã Tử từ trạm dịch trực tiếp truyền tống đến Nam Kinh cách đó nghìn dặm, vừa đến nơi an toàn, đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho Vương Viễn.

“Chưa!” Vương Viễn thuận tay trả lời.

“Ôi trời… thật sự xin lỗi ngươi, là ta đã hại ngươi.”

Nghe thấy Vương Viễn chưa chạy thoát được, Phi Vân Đạp Tuyết mang vẻ mặt áy náy. Bởi vì hắn biết, một thân cảnh giới tuyệt học của Vương Viễn không thấp, nhưng nếu rớt một tầng thì đúng là lỗ quá to.

“Khà khà! Không sao!” Vương Viễn cười khà khà, đáp với vẻ không hề gì: “Nhìn thấy không, là Huyền Minh Nhị Lão tặng cho ta đó.” Nói xong, Vương Viễn gửi bí tịch Huyền Minh Thần Chưởng qua.

“Cái này…”

Phi Vân Đạp Tuyết trợn trừng mắt, há hốc mồm: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lúc này, mạch suy nghĩ của Phi Vân Đạp Tuyết đã hoàn toàn bị chập, khi hắn ta chạy trốn, Vương Viễn rõ ràng đang bị ba BOSS đè ra đánh, nhưng sao lúc này còn có được tuyệt học của Huyền Minh Nhị Lão nữa? Con mẹ nó thế này cũng quá quái dị rồi.

“Trà trộn vào trong đó!” Vương Viễn nói đơn giản chuyện mình dịch dung thành Thành Côn, rồi bắt chẹt Huyền Minh Thần Chưởng ra.

“Lợi hại… quá lợi hại!” Phi Vân Đạp Tuyết phục sát đất.

Cái gì gọi là chơi trò chơi? Đây mới là chơi trò chơi này! Một giây trước còn bị BOSS đè ra đánh, một giây sau đã lắc mình biến thành BOSS, còn hại BOSS lấy được một bản bí tịch, nếu như là trước đây, Phi Vân Đạp Tuyết chẳng dám nghĩ đến, nhưng bây giờ Vương Viễn lại trực tiếp làm được.

Hành động của hòa thượng này thực sự quá tùy tiện, chỉ có ngươi không ngờ tới chứ không có người ta không làm được.

Người còn chưa đến cấp chín mươi đã dám lừa lấy Huyền Minh Thần Chưởng, vậy trên cấp một trăm, không phải hắn sẽ đi tới Hắc Mộc Nhai lừa lấy Quỳ Hoa Bảo Điển hay sao?

“Bây giờ có cần chúng ta giúp không?” Phi Vân Đạp Tuyết lại hỏi một câu.

“Tạm thời không cần… khi cần sẽ gửi tin nhắn cho ngươi.” Vương Viễn thuận tay đáp một câu rồi đóng thanh trò chuyện lại.

NPC đi đường không thuận tiện bằng người chơi, bọn họ thật sự tàu xe vất vả, Vương Viễn cũng chịu tội cùng, khi trở về Đại Đô đã là tối ngày hôm sau.

Dưới sự dẫn dắt của Huyền Minh Nhị Lão, Vương Viễn và bọn họ tới Nhữ Dương Vương phủ trong truyền thuyết. Nhưng bởi vì sắc trời đã tối, nên mấy người cũng không trực tiếp đi gặp Nhữ Dương vương và Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi, mà là sắp xếp một gian phòng để ở.

Vương Viễn vào trong phòng của mình, thở dài một hơi, đóng chặt cửa lại, vừa định thoát trò chơi đi ăn cơm rồi đi ngủ, thì đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng người.

“Cốc cốc cốc!”

Bóng người đó đang gõ ba cái lên cửa của Vương Viễn.

Trong lòng Vương Viễn chấn động, vội vàng hỏi: “Ai đó? Lão phu đã ngủ rồi, không tiếp khách!”

“Đừng giả bộ nữa! Ta biết ngươi không phải là Thành Côn!”

Lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói xa lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận